ZingTruyen.Info

Bh Dich Nu Thu Vuong Vu Hoan

"Thiếp hình như có một khoảng thời gian không nhìn thấy Dương thái y tới đúng chứ?"

"Được Vương phi nhớ đến là phúc của hạ quan. Bởi vì dương xuân tháng ba, nhân lúc thời tiết còn lạnh, đại nội sự vụ bận rộn vì vậy hạ quan không thể đến nên mới phái đệ tử tới."

"Thiếp cũng không phải là người yếu đuối, kỳ thật không cần làm phiền các thái y cách ngày lại năm lần bảy lượt chạy tới."

Dương Thuật ngẩng đầu lên, nhớ lúc trước Triệu vương phi khi mới vào phủ thường xuyên nhăn nhó gương mặt, nói chuyện lạnh lùng. Quả nhiên trong tường cao của thiên gia, người tính tình có như thế nào đi nữa cũng có thể được mài giũa lại: "Vương phi là gia thất của thiên tử, thay Vương phi bắt mạch là chức trách của hạ quan, thiên tử an tâm thì xã giao mới có thể an ổn."

"Dương thái y có tâm rồi."

"Hôm nay gió thật lớn a!" Triệu vương chấp hai tay sau lưng bước vào bên trong.

"Vương gia."

"Bổn vương có nghe nói Dương thái y xử lý các việc bận rộn xong mới đến Triệu vương phủ ta."

"Triệu vương nói gì vậy, thay Triệu vương phủ bắt mạch vẫn là việc nằm trong chức trách của hạ quan."

"Nhưng trùng hợp, mấy ngày gần đây bổn vương lo lắng quá nhiều, cho nên luôn buồn bực không thoải mái, muốn mời Dương thái y xem giúp một chút."

"Sở dĩ phiền lòng là do trong lòng bị áp chế, kiềm chế, khiến cho nhu cầu và mong muốn thực sự không thành sự thật."

"Thật không ngờ Dương thái y không chỉ có y thuật giỏi, ngay cả tâm thuật cũng lợi hại như vậy nha!" Triệu Vương cười nhạt, phất phất tay.

Triệu vương phi cũng đứng dậy từ chỗ ngồi, đi đến bên cạnh Triệu vương thì dừng lại, ngẩng đầu nói: "Lát nữa thiếp thu thập một chút liền trở về phủ bá tước Sơn Âm, lần này thiếp có thể phải ở lại hai ngày mới trở về. "

Triệu vương nghiêng người: "Lát nữa đi sao?"

Triệu vương phi gật đầu: "Gia gia thân thể không tốt."

"Trễ một chút đi, trễ một chút ta cùng nàng trở về."

"Vương gia có việc phải bận..."

"Một số việc nhỏ, không cần ta tự mình làm." Triệu vương thở dài một hơi: "Ngươi chớ học theo trường tẩu của ta, tính tình ôn nhu khiến người ta không thể xuống tay."

Triệu vương phi chỉ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, chợt rời đi.

Nữ sứ đem cửa khép lại, ánh sáng trong phòng cùng với khuôn mặt Triệu vương đồng thời trầm xuống. Triệu vương đem tay sau lưng cắm ở bên hông, xoay người nhìn Dương Thuật, cắn răng nói: "Dương thái y! "

"Hạ quan ở đây!" Dương Thuật nuốt một ngụm nước bọt khom người trước mặt.

"Ngươi thay bổn vương bắt mạch gần hai mươi năm, có thể nói là không có công lao cũng có khổ lao."

"Hạ quan nhận ân điển của bệ hạ, lệnh của bệ hạ, ta có thể thay Tam vương bắt mạch là vinh hạnh của hạ quan, không dám nói khổ."

Triệu vương cúi đầu, con ngươi trở nên cực kỳ u ám: "Dương Thuật, chuyện cho tới bây giờ ngươi còn muốn cùng bổn vương giả bộ hồ đồ sao? "

Dương Thuật nghe Triệu vương nói thì thể xác và tinh thần run lên, chợt chậm rãi quỳ xuống: "Tam vương, hạ quan..." Dương Thuật thở dài một hơi, thở dài nói: "Hạ quan chỉ là một quan sứ Hàn Lâm y sứ nho nhỏ, quân muốn thần chết thì thần không thể không chết, há dám cãi lại quân mệnh chứ! "

"A, vậy không biết Dương thái y tôn quân ở đây là bệ hạ, hay là Thái tử?"

Dương Thuật run rẩy dập đầu: "Tam vương, hạ quan có tội a, nhưng hạ quan thật sự là bất đắc dĩ mà làm! "

"Thái tử điện hạ lấy tôn vị ra uy hiếp, trước tỉnh lại lấy chính sự đường cầm đầu, hạ quan đành phải nghe theo quân mệnh không dám cãi lời."

"Nói như vậy, là thật sao?" Triệu vương cúi đầu lạnh lùng nhìn Dương Thuật: "Thay bổn vương bắt mạch là chuyện bệ hạ tự mình giao cho ngươi, ngươi dám tiết lộ mạch án cho Thái tử. Phạm phải tội sơ chức, tội khi quân, cũng đủ để hái cái đầu hạng thượng nhân này của ngươi! "

"Thần có tội, không dám cầu xin Tam vương tha thứ, chỉ cầu Tam vương đừng liên lụy đến tộc nhân của thần!"

Thấy Dương Thuật coi như thành thật, Triệu vương thở ra một hơi thật sâu, chợt nói: "Niệm ngươi chữa bệnh cho bổn vương nhiều năm, hai mươi năm qua chưa bao giờ lười biếng, bổn vương có thể cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội! "

"Dựa theo lời Tam vương phân phó, hạ quan có chết cũng không từ chối!"

"Hai nữ tử mà Thẩm Đồ kia mang về, là mua từ viện trạch của ngươi đúng chứ?"

"Vâng!" Dương Thuật vội vàng nói: "Đó là Thái tử sợ hạ quan không thành thật, đặt tai mắt vào Dương trạch. Hai nữ tử kia có chút tư sắc, vì vậy liền bị Thẩm tướng quân vô tình đến bắt mạch mà gặp được..."

"Quả nhiên!" Triệu vương đỡ trán: "Đồ thấy sắc liền sinh ý, chết cũng đáng đời! "

"Thành cũ và mới cách nhau vài dặm, tại sao Thẩm Đồ lại đến Dương trạch bắt mạch?"

"Ngày đó Thẩm tướng quân đau bụng, hắn cùng hạ quan nói vị đại phu vừa mới quen ngày đó về quê tế phần mộ, vì thế liền nghĩ đến hạ quan."

"Là như vậy sao?"

Dương Thuật gật đầu: "Nếu Tam vương không tin, có thể hỏi thân tín của Thẩm tướng quân! "

"Hai nữ tử kia cùng Thẩm Đồ đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?"

"Hạ quan biết Thẩm tướng quân là người của điện soái, vì vậy hạ quan liền không dám cự tuyệt. Sau khi mang người đi, Thẩm tướng quân trả lại cho hạ quan một trăm lượng hoàng kim, sau đó chuyện phát sinh ở Thẩm trạch hạ quan cũng không biết. Bất quá sau khi hai nữ tử kia bị mang đi, Thái tử phái người đến hỏi, hạ quan đành phải trả lời thành thật."

"Quả nhiên chuyện này cùng Thái tử không thoát khỏi liên quan!"

"Dương y sứ, Dương thái y!"

"Có tội nhân!"

"Bổn vương có thể cho ngươi cơ hội chuộc tội, hơn nữa vẫn cho ngươi ở Hàn lâm y quan viện làm y quan sứ của ngươi. Bất quá, hết thảy sau đó, ngươi đều phải nghe theo bổn vương phân phó mà làm việc."

"Hạ quan tạ Tam vương đại ân, nếu có đệ tử, nhất định sẽ lấy Tam vương làm đầu!"

"Được rồi, vậy người nói dối cho Thái tử nghe, hắn có lẽ còn có thể thưởng ngươi chút gì đó. Ở chỗ bản vương, chỉ cần thành thành thật thật làm việc là được!"

"Vâng!"

————————

Bên trong Đông cung, Lương Văn Bác vẻ mặt lo lắng: "Triệu vương đã phái người tìm kiếm, hắn tất nhiên là tra ra được dấu vết. Nếu bị hắn nhanh chân lên trước, tìm được trước một bước, vậy điện hạ..."

Thái tử không cho là đúng: "Bổn cung đã phái người đi tìm kiếm rồi, nhưng tìm không thấy bổn cung cũng không có biện pháp gì. Có lẽ chết ở một góc nào đó, hơn nữa việc này cũng không phải bổn cung làm, bổn cung có gì sợ chứ? "

"Điện hạ chẳng lẽ chưa từng nghe nói qua "Muốn thêm tội" sao?"

"Bổn cung là quân, ngoại trừ bệ hạ, ai dám giáng tội cho bổn cung?"

"Hơn nữa, bổn cung tìm không thấy, Triệu vương hắn có thể tìm được sao? Điện Tiền ty cũng không phải Hoàng Thành ti. "

"Tóm lại, điện hạ nếu tìm được hai người kia tuyệt đối không thể ở người sống!"

***

Trong thư phòng ở Hàn trạch, Hàn Đồng kiểm tra đóng sách cũ chất đày cả phòng sau khi được vận chuyển từ nhà cũ tới. Trong đó phần lớn là được chép tay, chữ viết so với in còn muốn chỉnh tề hơn.

Nửa ngày sau, Hàn Đồng mới mời Triệu vương ngồi xuống: "Hôm qua trời nắng, hạ quan liền đem sách ra ngoài phơi nắng, thật không ngờ buổi chiều liền mưa, may mắn hạ quan lấy vào đúng lúc. "

"Thật không ngờ tiên sinh cũng có lúc thất sách a, bất quá tiên sinh đối với những quyển sách này thật đúng là xem như bảo bối."

Trên bàn thấp pha trà nóng, Hàn Đồng rót một chén đưa cho Triệu vương: "Tam vương tới tìm hạ quan, là bởi vì vụ án của Thẩm Đồ? "

Triệu vương nhẹ nhàng gật đầu: "Bổn vương cùng cữu cữu dò xét nhiều ngày, hoài nghi là do Thái tử gây ra. "

"Ồ?" Hàn Đồng tò mò ngẩng đầu.

"Tả tự thừa ở Đại Lý tự là người của Thái tử, sợ đả thảo kinh xà cho nên chỉ sắp xếp người giám thị. Thẩm Đồ trước khi chết đã từng bị đau bụng, liền đi đến nhà Hàn Lâm y quan sứ, sau đó...còn đem hai nữ tử đã mua về trạch của mình. "

"Mang nữ tử trở về làm gì?"

Triệu vương liền mím môi quay đầu: "Tiên sinh có điều không biết, Thẩm đồ này tất cả đều tốt, chỉ duy nhất chính là có háo sắc một chút. Hôm qua bổn vương tìm Dương thái y hỏi chuyện, hắn đem tất cả đều nói ra, hai nữ tử này là người của Thái tử, bất quá bổn vương lục lọi khắp Đông Kinh cũng không tìm được các nàng. Bổn vương còn tưởng rằng là do Thái tử đã giết người diệt khẩu, nhưng nội thám đến báo nói gần đây bên Đông Cung cũng đang tìm người, điều này làm cho bổn vương không thể không hoài nghi! "

Hàn Đồng thong dong nói: "Có dấu vết để lần theo, nhưng Tam vương không cảm thấy hết thảy đều quá kỳ lạ sao? "

"Danh y ở thành Đông Kinh nhiều như vậy, Thẩm Đồ sao lại cố tình trùng hợp muốn đến viện trạch của Dương y sứ?"

"Dương y sứ là y thánh, hơn nữa Thẩm Đồ người này cho tới bây giờ đều là người chỉ nhận định tin mình!"

Hàn Đồng nhẹ nhàng lắc đầu: "Không nói đến Thẩm tướng quân vì sao đột nhiên mắc bệnh, theo hạ quan biết, Dương trạch cũng không nhỏ đúng chứ? Sao lại cố tình gặp được người của Thái tử, Dương thái y nếu biết hai nàng kia là người của Thái tử, vì sao còn dám đem các nàng đưa cho Thẩm tướng quân? "

"Chẳng lẽ thật sự là muốn mượn thế trừ người sao?"

Triệu vương cẩn thận nghĩ lời của Hàn Đồng liên tiếp hỏi ngược lại, chợt gật đầu nói: "Nhưng mặc kệ như thế nào, việc này Thái tử cũng không thể thoát khỏi hiềm nghi! "

"Hai hổ hai phương đối đầu, có thức ăn nhất định sẽ tranh. Tấu trận lớn thì nhất định sẽ bị thương, tiểu nhân giả chết. Từ thương mà sinh tử, nhất định sẽ có thứ thu cả hai hổ. "

Triệu vương ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Hàn Đồng nói: "Chẳng lẽ Thái tử là Tang Du, Sở vương mới là quả dưa kia? "

"Là dưa hay Tang Du cũng đều không thể lơ là, lựa chọn như thế nào tùy ý Tam vương mà thôi!"

"Bổn vương nên chọn như thế nào đây?"

Hàn Đồng vươn tay đang bưng trước bụng ra: "Kỳ thật, Tam vương trước khi tìm đến hạ quan, đã biết rồi ... " Người nhếch miệng cười yếu ớt nhìn ấm đun nước rỗng; "Trà không còn, hạ quan đi lấy thêm chút nước tới. "

Triệu vương vươn tay ngăn cản: "Trà của tiên sinh đã nếm qua, bổn vương hiện tại không khát nữa. "

Lúc này Hàn Đồng mới ngồi xuống.

"Tiên sinh là muốn nói, cuối cùng cũng chỉ có thể là bị qua mắt, Sở vương ở trong bóng tối..."

Hàn Đồng nói: "Tam vương cùng Đông Cung lục lọi cả thành Đông Kinh cũng không tìm được người, vậy thì hiện tại ở nơi nào đây? "

"Nếu không tìm được, bổn vương làm sao biết..." Triệu vương đột nhiên ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Hàn Đồng.

Hàn Đồng đứng dậy chậm rãi nói: "Lục vương thăng chức rồi, Tam vương làm ca ca còn chưa qua chúc mừng qua. Tam vương không bằng mang theo lễ vật qua một chuyến, Sở vương phi có thế gia phú quý, có lẽ người còn có thể nhận được lễ vật hồi đáp bất ngờ! "

Triệu vương theo đứng dậy, hướng Hàn Đồng hơi chắp tay: "Đa tạ tiên sinh nhắc nhở. "

***

So với ánh lửa yếu ớt của Hàn trạch, Sở vương phủ bên kia lại đèn đuốc sáng trưng.

Trong lư hương có thêm ngải, khói bốc lên có màu trắng sang màu xanh, nữ sứ đứng trước giường cầm quạt nhẹ nhàng quạt gió.

Trên giường bày một cái bàn nhỏ, phía trên bày bàn cờ, hai người đang ngồi đối diện đang chuyên tâm đánh cờ.

"Cờ của tỷ tỷ, chơi ôn nhu như vậy là chuyên khắc sát chiêu của ta sao?" Sở vương cười, chợt hạ xuống một viên cờ đen.

Tiêu Ấu Thanh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng hạ cờ trắng xuống.

Lấy tay đặt ở trong hộp cờ đen, xem cờ một lát sau lại thu hồi tay không, cười cười: "Ta thua, nói đến tính toán, người thua nghe theo phân phó của người thắng. "

Thấy nàng thua cờ không lo sợ mà còn vui, Tiêu Ấu Thanh phất phất tay về phía người, nữ sứ đứng trong phòng đều lui ra ngoài.

"Sao thua cờ lại còn cao hứng như vậy?"

"Thua ở trong tay tỷ tỷ, Lục lang cam tâm tình nguyện. Thắng thì vui vẻ, bại cũng có thể vui."

"Ngươi sợ là không phải cố ý để thua đi!"

Sở vương liền đứng dậy đi đến gần Tiêu Ấu Thanh, nghiêng người khom lưng kéo tay nàng, cười khẽ nói: "Diễn xuất của Lục lang kém lắm sao? "

"Kỹ năng diễn xuất của Sở vương gia có thể so với người lẹo trên sân khấu, sao có thể nói kém chứ!"

"Vậy...tỷ tỷ có biết được..." Sở vương cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Tiêu Ấu Thanh: "Lục lang là khi nào phát hiện thích tỷ tỷ không? "

Tiêu Ấu Thanh khẽ ngẩng đầu.

—— cốc cốc ! —— rầm rầm !

Không đợi nàng mở miệng, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa rất nhỏ.

"Vương gia, Vương phi, Triệu vương đến rồi."

Sở vương triều nghiêng sang cửa, chợt buông tay xuống: "Xem ra phải đi gặp Tam vương trước rồi" Lại cúi người bên tai Tiêu Ấu Thanh nhẹ nhàng cắn một cái: "Chờ ta trở về. "

"Nếu hắn mang lễ vật đến, ngươi nhận thì phải đáp lễ, chìa khóa khố phòng ở chỗ Hỉ Xuân, ngươi phân phó một tiếng là được."

"Đã biết!"

"Đừng trở lại quá muộn."

"Vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info