ZingTruyen.Info

[BH] [DỊCH] NỮ THỨ VƯƠNG [HỒI 1] - VU HOAN

Chương 44 : Khắc Định Quyết Gia

thacnhi_117

Ngụy Bi vốn là một tay thủ công chỉnh trang xinh đẹp, nhưng vào giờ phút này lại có vẻ cực kỳ chói mắt, từng câu từng chữ như đâm vào tâm.

[ Cái gì nói duyên phu thê nghĩa thâm tình thâm, ân thâm nghĩa trọng. Luận về nguyên nhân sống chung, u hoài hợp hoan. Người nguyên nhân vì phu thê, kiếp trước tam kiếp kết duyên, kiếp này liền nên duyên phu thê. Phu thê đối diện với nhau giống như điểu, bay song đầu gối, hoa nhan cùng ngồi, ân ái cực kì, hai thể một lòng. Ba năm kết duyên thì phu thê tương hòa; không đến ba năm mà lại có oán, không phải là cừu oán, thực ra là do phu phúc bạc, tâm không thuộc về nàng lại dẫn oán nương tử, làm gia thất bất hòa, hậu trạch không yên. Lòng cả hai bất đồng, khó chung một ý, liền cùng chư thân, cầu một lúc biệt ly, vật sắc thư chi, mỗi người chỉ còn lại bổn phận. Nguyện sau khi hoà ly với nương tử, nàng có thể chải lại tóc mai, vẻ lại mày liễu xinh đẹp, tư thế khéo léo yểu điệu tuyển chọn người đứng đầu quan lớn, vẻ ngoài tương xứng. Giải oán, càng sẽ không ghét nhau, biệt ly mỗi người đều vui mừng. Nửa năm cùng nhau ăn mặc liền hiến nhu nghi, chỉ nguyện nương tử thiên thu vạn tuế.

Vào ngày mười bảy tháng hai năm Kiến Bình thứ tám, cuốn sách này đã được lập. ]

...

Không sai một chữ, nhìn xong nàng thiếu chút nữa đem nó xé rách, lâm lâm lại nhíu mày nga thật sâu, ném cũng không được, xé cũng không được: "Xé thì có ích lợi gì, nếu nàng nghĩ đến sẽ còn có thể viết nữa! "

Vì thế lại gấp nó lại trong sách, chỉ là tức giận trong lòng vẫn không tan.

Mang trong lòng tràn đầy u oán, hận không được, khóc cũng không có cách nào, cũng chỉ có thể thầm áp lại lửa giận trong lòng, đợi đến sau màu thu lại tính sổ.

Tiêu Ấu Thanh nhẹ nhàng bình phục tâm tình, sau đó hướng ngoài phòng hòa giọng gọi: "Hỉ Thu. "

"Cô nương." Nữ sứ liền đẩy cửa vào.

"Gọi người chuẩn bị bữa tối, chờ A Lang trở về."

Nữ sứ cẩn thận phát hiện ra dị thường, hơi chần chờ một chút lại phúc thân đáp: "Vâng. "

Từ khi Tiêu Ấu Thanh trở về, sau một canh giờ Sở vương mới trở về.

Khang Ninh công chúa giữ nàng, nàng cũng không dám thúc giục vội vàng rời đi, tự biết đã chậm trễ một canh giờ, vừa về đến phủ liền nhỏ giọng thúc giục hạ nhân trong phủ: "Vương phi đã trở lại chưa? "

"Bẩm Vương gia, Vương phi một canh giờ trước đã trở lại, hiện tại đang tắm rửa."

"Ồ..."

"Vương gia bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, Vương phi cố ý dặn dò Vương gia dùng xong bữa tối rồi lại đến tìm nàng."

"Nàng đang tắm rửa, vậy không cần tìm nàng." Nhìn sắc trời, mặt trời đã lặng, Sở vương liền gật đầu: "Vừa lúc cũng có chút đói bụng, có chuẩn bị rượu không? "

"Đó là tất nhiên, Vương phi biết Vương gia thích uống rượu mai trong Phàn Lâu, cho nên đã sớm chuẩn bị cho ngài."

Sở vương chỉ cười cười.

Trong phòng ăn cơm, nàng lại hướng Tiểu Lục Tử phất tay: "Đi xem Vương phi đã xong chưa, nếu xong rồi liền để Vương phi đến thư phòng chờ ta. "

"Vâng."

Tiểu Lục Tử một đường đi đến phòng tắm, thấy Hỉ Thu canh giữ ở cửa, hỏi: "Đại nương tử còn ở bên trong sao? "

Hỉ Thu duỗi cổ thăm dò, thấy không có ai khác lại nghi vấn nói: "Cô nương còn ở đây, sao lại là Kỳ nội thị ngươi? Cô gia không tới sao? "

"A Lang đang dùng bữa, sai ta đến truyền lời."

"Kỳ nội thị mời truyền lại, cô nương đang tắm rửa không tiện, xin chuyển lời."

"Vương gia bảo Vương phi lát nữa đến thư phòng chờ ngài."

Hỉ Thu liền xoay người đi vào, sau một lúc lại đi ra trả lời: "Cô nương nói, có việc liền mời Vương gia tự mình đến nói, cô nương nàng sẽ không đến thư phòng. "

"Cái này..." Hai chủ tử đều không muốn đi tìm đối phương, nhưng làm cho Tiểu Lục Tử gặp khó khăn, vì thế thấp giọng nói: "Phiền Hỉ Thu cô nương thay tiểu nhân chuyển cáo Vương phi, ngày đầu tháng kia Vương gia cũng bị thương, ảnh hưởng đến cánh tay viết chữ. "

Cuối cùng, mặc dù đã yếu thế cũng không được Vương phi mềm lòng mà lùi bước, Tiểu Lục Tử đành phải mặt xám mày ủ trở về bên người Sở vương.

"A Lang, đại nương tử gọi ngài qua."

"Ở đâu?"

"Phòng tắm."

"..."

Sở vương xoay người, ngẩng đầu nhìn Tiểu Lục Tử: "Không phải đã nói cho ngươi biết, để Vương phi đến thư phòng sao? "

"Đại nương tử nói, nàng sẽ không đến thư phòng."

"..."

Sở vương khẽ nhíu mày, uống cạn một ngụm rượu đã rón đày trên bàn, ý đồ mượn rượu giảm giận, đứng dậy nói: "Ta biết rồi. "

"Rõ ràng điểm yếu là ở A Lang ngài, đại nương tử lại đã cảm tạ Triệu vương, hiện giờ còn kiêu căng với ngài, A Lang ngài cũng thật sự là ... vì sao không cùng đại nương tử nói ra sự thật a?"

Sở vương chỉ nhếch miệng, thở dài nói: "Sự thật cũng không thể chói cãi, ta có thể ra khỏi thành cũng có một phần lực của Triệu vương." Dứt lời, thái độ chợt lạnh lùng, đi về phía phòng tắm của Đông viện.

"Cô gia."

"Vương phi còn ở đây sao?"

Hỉ Thu gật đầu trả lời.

"Ta có một số điều đến nói với nàng ấy, ngươi giúp ta ..."

Hỉ Thu cắt ngang lời Sở vương: "Cô gia!" Cũng xoay người mở cửa ra: "Cô gia vẫn là tự mình đi vào nói đi, cô nương đang ở bên trong."

Sở vương tiến thoái lưỡng nan, vì thế kiên trì bước vào. Phòng tắm ở Đông viện chiếm diện tích không nhỏ, cũng đã có vài lần tiến vào, từ bên ngoài đi thẳng vào bên trong, vốn dĩ con đường rất dài, nhưng nàng lại thoáng cái liền đi đến cuối cùng, sau đó xoay người rẽ vào phòng có bồn tắm.

Ngoài sự yên tĩnh, lại nhìn thấy trong bình phong còn có sương lộ ra, bước chân dừng ở trước bình phong. Cách bình phong có thể nhìn thấy bóng dáng nữ tử ở trong nước phía bên kia.

Nàng vốn định quay đầu lại, nhưng vừa mới xoay người liền nghe được trong bình phong có thanh âm nữ tử truyền ra: "Vương gia nếu đã tới, vì sao phải đi? "

Nàng liền quay đầu lại, chậm rãi vòng qua bình phong, xuất hiện trước hồ.

Nhìn thấy mỹ nhân trong hồ, không có một phần bọt đọng trên mặt nước bị sương mù quấn quanh, loáng thoáng có thể thấy được.

Theo tới gần, Sở vương chỉ cảm thấy thân thể càng lúc càng khô nóng, không biết vì sao nàng còn tưởng rằng là do mình xấu hổ khi thấy thân thể nữ tử, vì thế dừng bước không đi về phía trước nữa, cũng không dám chạy trốn.

Thấy người đứng ngồi ngơ ngác sửng sốt, ngay cả tai cũng đỏ lên. Tiêu Ấu Thanh liền che miệng cười hỏi: "Vương gia, nhìn đủ rồi sao? "

Sở vương giật mình, chợt cuống quít giải thích: "Bổn vương cũng không phải là đồ háo sắc, chỉ là ngươi một mực muốn ta tới đây..."

Lắp bắp giải thích, thật giả nàng cũng không thèm để ý, sau đó hỏi: "Vương gia trên tay bị thương, là có chuyện gì xảy ra? "

Sở Vương nhanh chóng ngẩng đầu: "Ngươi..." chợt nghiêng đầu nhìn cánh tay giấu trong tay áo, nàng biết có một vết sẹo: "Là bổn vương cưỡi ngựa không cẩn thận ngã mà thôi. "

"Phải không?"

Sở vương gật đầu: "Ân! "

"Ngươi còn muốn lừa ta đến bao giờ?" Giọng điệu khá lạnh lùng.

Sở vương hơi xoay người, không trả lời, sau đó chậm rãi nói: "Hôm nay gọi ngươi đến thư phòng tìm ta, là có việc muốn thương lượng với ngươi. "

Tiêu Ấu Thanh sau đó từ trong nước đi ra, mặc lại trung y, lại đem tóc rơi ra từ trong trung y lấy ra: "Chuyện gì? "

Sương mù trên cơ thể nhanh chóng nhuộm ướt áo choàng, dán chặt vào da.

Sở vương quay đầu lại đối diện với Tiêu Ấu Thanh, chớp chớp đôi mắt trợn tròn, lại vội vàng cúi đầu: "Ta đã nghĩ kỹ rồi, ngày mai sẽ đi Đại nội thỉnh chỉ, cùng ngươi hòa ly, thư hòa ly ta đã viết xong rồi, liền ở đây..."

~ Ba!!!!--

Sở vương còn chưa dứt lời liền bị một cái tát vào mặt, nửa má nhanh chóng hiện lên sưng đỏ, nàng nghiêng đầu về đối diện: "Ngay tại thư phòng, ta sẽ nói rõ ràng, hết thảy đều là lỗi của ta, sau khi hòa ly, ngươi liền được tự do, đi đâu cũng sẽ không có người can thiệp, chuyện thành thân...đều tùy ý. "

Một cái tát kia không ngăn được lời nói của nàng, mà lời nói của nàng khiến Tiêu Ấu Thanh rốt cuộc không kìm được nước mắt.

"Vì cái gì? Vì sao? Ngươi chính là không chịu cúi đầu, không chịu thừa nhận đây?" Cắn từng câu từng chữ, trong lòng mơ hồ đau đớn, tức giận mà run rẩy nói: "Để ngươi thừa nhận... khó như vậy sao? "

"Ta..." Thấy nàng rơi lệ, Sở vương đau lòng không ngừng: "Ta đối với ngươi mà nói thật ra là không đáng, Triệu vương xả thân cứu ngươi, hắn là thân vương duy nhất có thể cùng Thái tử đối kháng, ta..."

"Ngươi đến tột cùng muốn lừa ta đến bao giờ?"

"Cái gì?"

"Mùng ba tháng trước, người cứu ta từ dưới nước là ngươi đúng chứ?"

Sở vương sững người, chợt nhướng mày, quay đầu lại: "Không phải, lúc ta ra khỏi thành ngươi đã..."

Tiêu Ấu Thanh ngắt lời Sở vương: "Ta nghe thấy rồi. "

"Ta từng nói qua nếu Vương gia muốn xưng hô thì xưng thiếp. Cái gọi Ấu Thanh kia, Triệu vương sẽ không gọi như vậy!"

Sở vương quay đầu lại, muốn nói lại thôi nhìn Tiêu Ấu Thanh.

"Còn có túi ấm trong tay ta, rõ ràng đã không còn khí lực, Triệu vương làm sao biết được ý nghĩa của nó, nước lạnh như vậy ai sẽ để ý a!"

Sở vương liền nhịn không được tiến lên phía trước một bước, trợn tròn hai mắt đỏ bừng, hướng nàng tức giận hét lên: "Đúng vậy, ngươi cũng biết nước lạnh như vậy, nhưng tại sao ngươi lại gắt gao ôm một cái túi ấm trong tay mà chìm xuống? Không muốn sống nữa sao? "

Lời nói phẫn nộ lại tràn ngập sợ hãi, sợ hãi cùng lo lắng: "Lục Lang rốt cục cũng chịu nói thật." Hai giọt nước mắt một lần nữa chảy xuống khóe mắt.

Tiêu Ấu Thanh run rẩy vươn tay: "Còn đau sao? "

So với cái tát chết lặng kia, nước mắt của nữ tử càng làm cho người ta đau lòng hơn. Sở vương phủ lên bàn tay run rẩy bên mặt Tiêu Ấu Thanh, lau nước mắt cho Tiêu Ấu Thanh, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt, xoay người ôm nàng vào trong ngực.

Nàng vùi đầu vào cổ Tiêu Ấu Thanh, nước mắt không ngừng rơi xuống, run rẩy nói: "Lục lang không muốn mất đi tỷ tỷ, cho nên xin tỷ tỷ đáp ứng cùng Lục Lang hòa ly, có được không? "

Nàng thật sự là hồ đồ!

Nếu vắng nàng, ta sống còn có ý nghĩa gì nữa?

Nàng biết Sở vương hôm nay là sợ cái gì, yêu nhất liền sợ mất đi nhất, mục đích của nàng đã đạt thành, nhưng chính nàng, cuối cùng cũng bị hãm vào, ngay cả người cũng mang tâm niệm kia.

"Ấu Thanh muốn cùng Lục Lang đổi lại một thứ, được không?"

Đối mặt với lời nói nhẹ giọng bên tai, Sở vương gẩng đầu, hô hấp không biết tại sao đột nhiên trở nên dồn dập.

Còn chưa đợi nàng mở miệng hỏi là cái gì, liền bị người hôn lên môi.

Triền miên một lúc, thân thể đã khô nóng đã bị câu đến cực hạn, mặc dù nàng muốn cố gắng khắc chế nhưng tay đã không nghe theo sai khiến, nhẹ nhàng trượt ra bên hông mảnh khảnh của nữ tử.

Một tầng trung y mỏng manh dưới lực kéo xuống, tất cả đều đã ướt đẫm, dục vọng đạt tới cực hạn liền càng thêm khát vọng, ý loạn tình mê, trong phút ngắn ngủi quên hết thảy chung quanh, muốn nghe được, muốn chiếm hữu, là chiếm hữu hết thảy.

Nụ hôn dịu dàng kéo dài, cộng thêm một loạt động tác nhẹ nhàng chạm vào làm cho nàng càng lún càng sâu. Trong ý thức là muốn đẩy ra, nhưng thân thể cũng không nghe sai khiến, càng muốn tới gần.

Hận không thể đem hai thân dung hợp thành một thể, hận không thể cứ như vậy miền miên cả đời!

Cùng với hơi thở dồn dập, con người cũng trở nên phấn khích: "Nàng muốn...trao đổi cái gì? "

"Dùng thân thể này của thiếp đổi một phong hưu thư của Lục Lang, cùng bệ hạ phế chiếu!"

Hưu thư cùng Ly thư không giống, thời đại nam tôn, hưu thư là đặc quyền của nam tử nhưng lại là sỉ nhục đối với nữ tử. Mà Hòa Ly là song phương, mặt mũi nam tử ít nhiều sẽ chịu chút tổn hại, có thể cùng hoà ly, phần lớn đều là nữ tử gia thế có chút quyền thế tiền tài.

Sở vương khiếp sợ nói: "Phụ nhân đặt nặng nhất chính là thanh danh, nàng điên rồi sao?" Nàng cố gắng đẩy ra' "Ta không muốn! "

Tiêu Ấu Thanh cũng không trả lời nàng, đầu ngón tay lướt qua ngực nàng, cố gắng ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười yếu ớt: "Ngươi bây giờ còn có thể dừng lại sao? "

Thường xuyên ra vào nơi phong lưu, đã thấy quen thủ đoạn của nữ tử dùng để câu người, nàng liền ý thức lại: "Nàng, nàng đã bỏ gì vào trong rượu?"

Người nếm được chợt quỷ mị cười, đem hai tay lần nữa câu lên vai Sở vương: "Một chút đồ vật có thể làm cho Lục lang thêm hưng phấn. "

Sở vương cực lực khắc chế khô nóng dưới thân, khắc chế dục vọng trong lòng, có chút tức giận: "Vì sao ngươi lại làm như vậy? Triệu vương hận ta là vì đã đoạt thê tử tương lai của hắn, cho dù ta thất bại thì ít nhất ngươi..."

Tiêu Ấu Thanh lạnh lùng, hai mắt trống rỗng: "Nói đủ chưa? "

Hỉ nộ mặc dù chưa từng biểu lộ ra ngoài nhưng như vậy vẫn làm cho người ta phát hiện lửa giận, như thế cũng càng làm cho lòng người sinh ra sợ hãi.

Đối mặt với cơn thịnh nộ của nữ tử, Sở vương thẳng tắp giật mình.

Tiêu Ấu Thanh đưa bàn tay phủ lên, vuốt ve gương mặt người bị kinh hách, mở to con ngươi hơi phạm nhuận nhìn chằm chằm, ôn nhu nói: "Thiếp đã bao giờ nói muốn làm thê tử của hắn? Thiếp lại bao giờ là thê tử của hắn sao? Trước kia không phải, hiện tại không phải, tương lai càng không phải, cùng thiếp kết tóc giao chén chỉ có một người, đó chính là ngươi a! "

"Vệ Hoàn không đức làm sao có thể, có thể được nương tử như thế, Vệ Hoàn..."

"Mẫu thân vì hận mà cuối cùng làm cho thiếp đối với tình yêu sớm đã không ôm ý nghĩ gì. Nhưng thiếp nằm mơ cũng thật không ngờ, sẽ đem tâm giao cho một nữ tử so với mình còn nhỏ tuổi hơn."

Lại run rẩy cả thể xác lẫn tinh thần, đỏ mắt quyết định nói: "Cho nên thiếp tình nguyện ôm hưu thư tự mình treo cổ, cũng tuyệt đối không tái giá với hoà ly! "

Một câu cũng đã đánh tan phòng tuyến cuối cùng trong lòng Sở vương, theo đó bị áy náy chiếm đầy. Bất hạnh đồng thời cũng nương theo may mắn, bất hạnh là bởi vậy thân phận, may mắn cũng bởi vậy mà thân phận, cũng bởi vì thân phận mà gặp được lương nhân.

"Là ta quá tự cho là đúng, là ta...chỉ lo cho sự không muốn của riêng mình, nhưng lại bỏ qua nàng! "

Sở vương cười, cúi đầu nhìn về phía Sở vương phi, chợt hai tay trượt ra, một phen ngang hông ôm lấy: "Tỷ tỷ nếu đã hạ dược, thì phải phụ trách đến cùng. "

Người đã lâu không thể bình tĩnh lại hô hấp, ôm lấy cổ nàng, thở hỗn hển nói: "Ân? "

"Đừng nói là thân thể tỷ tỷ, chính là người của tỷ tỷ, ngay cả người có tâm, cũng đều phải để ta quyết định."

"Ân? Sính lễ kia của thiếp rất đắt tiền. "

"Hưu thư là không thể, phế chiếu càng không có khả năng, chỉ cần tỷ tỷ nói một câu."

"Vệ Hoàn ta nguyện lấy giang sơn làm sính, cả đời chỉ có một mình nàng, gia không phải quân nhất định chỉ tồn tại trung cung, sống thì cùng phòng, chết thì cộng huyệt."

"Nếu như phụ ngươi..."

Những lời còn lại, Tiêu Ấu Thanh nhẹ nhàng điểm lên môi nàng không muốn nghe: "Chỗ Triệu vương kia, ngươi làm sao giải thích đây? "

Người ngây người chớp chớp mắt, chợt giảo hoạt cười nói: "Ta không phải quân tử cũng không phải thương nhân, cho nên nuốt lời cũng không sao, dù sao người cũng đã cứu, dưới sự kiểm tra từ ba phía, hắn sẽ nhẫn nại với ta như thế nào đây? "

***
Thác Nhĩ : sau đó không có sau đó nữa :)))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info