ZingTruyen.Info

Bh Dich Nu Thu Vuong Vu Hoan

Sau khi xem cát tướng, đại hôn của Vệ Hoàn và Tiêu Ấu Thanh đã được định ra ngày cưới. Sau đó lại lệnh cho sứ thần ban bố chiếu thư bố cáo thiên hạ. Quan báo trên triều đình còn chưa truyền xuống địa phương, tin tức tại các dinh thự trong kinh cũng đã truyền khắp Nam Bắc.

Tiếp theo là nạp lễ, do Sở Vương phủ đem sính lễ đã được chuẩn bị trước đó đưa đến phủ Khai Quốc Công.

Sau khi xem cát tướng, nạp lễ xong thì chính là tổ chức hôn lễ.

Trước khi rước dâu còn phải thỉnh kỳ, thỉnh kỳ chính là báo hiệu ba ngày sau sắp cử hành lễ sẽ rước dâu.

Hôn lễ của Hoàng thất ngoại trừ sự phô trương ra thì quá trình còn lại đều giống như dân thường trong dân gian, tham khảo theo <Chu lễ>, nếu là được thiên tử tứ hôn thì bỏ đi lễ *nạp thải và *vấn danh, do Thái Thường tự và Lễ bộ xử lý.

*Nạp thải : là nạp tiền, quà sính lễ.

*Vấn danh : đại loại giống đám hỏi hiện nay, nhà trai sẽ qua dạm hỏi thông tin của cô dâu và nhà gái và chọn ngày tổ chức hôn lễ. Khi đã có lễ này thì cô dâu sẽ được xem là người đã có chồng mặt dù chưa tổ chức đám cưới chính thức.

Buổi sáng hôm đó, Thượng Phục Cục đem trâm quan hoa trâm để trong đại hôn mặc và y phục cưới đưa đến phủ Khai Quốc Công.

Thân vương lập phủ riêng cũng đã giống như thần tử ngoài triều, Thân vương phi chính là *ngoại mệnh phụ.

*Ngoại mệnh phụ : ý chỉ đến vợ của các quan viên, đại khái là tầng lớp Khanh - Đại phu phụ để phụ trợ Hoàng đế. Cũng đồng nghĩa là người phụ nữ đó cũng mang tước hàm theo triều đại phong kiến Trung Quốc thời xưa.

"Hoa trâm loại nhất phẩm quan một cái, chín cây hoa trâm, trang sức bảo bối điền chín viên, *địch y một kiện, thêu địch cấp chín..."

*Địch y: là loại y phục dùng trong lễ thành hôn.

"Đây là quan đồng và phấn hoa trang điểm, ngoài ra còn có ngọc như ý, vòng ngọc và các trang sức khác mà Quý phi ở Chiêu Hoa Các đưa tới, Vương phi ngài xem một chút đi."

"Thiếp còn chưa nhận *sách, không dám nhận một tiếng Vương phi trung quý này."

*Sách : sách bảo khi Hoàng hậu đăng cơ sẽ được nhận, tương tự các nữ nhân ở vị trí đứng đầu trong phủ Thân vương cũng sẽ được nhận. Nhận sách rồi đồng nghĩa với vị trí mình nắm giữ sẽ được công nhận.

"Thái Thường Cục đã mặc định nương tử chính là Sở vương phi tương lai, cho dù sét có đánh thì cũng không gãy được sự thật này, nếu không thì sao tiểu nhân dám nói lung tung chứ?"

Rốt cuộc vẫn là thái giám chưởng sự của đại nội nói chuyện hay làm việc đều biểu hiện ra vẻ thông minh của mình. Thái giám hướng người phía sau phất phất tay, đi lên phía trước một bước: "Quý phi nương nương còn có chuyện muốn nô truyền đến cho Vương phi."

"Là chuyện gì?"

"Nương nương nói, sau này Vương phi vào Vương phủ thì chính là người một nhà, Sở vương còn nhỏ, ngày sau còn phải nhờ vào Vương phi dạy dỗ và che chở. Nếu Vương gia có chỗ làm sai hay là không đúng, cũng hy vọng Vương phi có thể tha thứ cho."

Thái giám nói lại khiến trong lòng Tiêu Ấu Thanh không khỏi nở nụ cười: "Không khiến Quý phi hao tổn tâm ý, thay ta hồi bẩm cho người rằng nếu thiếp đã gả vào Vương phủ, thì chính là thê tử kết tóc của Vương gia. Sau này làm việc gì cũng sẽ lấy Vương gia làm đầu, làm tốt việc trong chức trách của mình, sẽ thay Vương gia quản lý tốt Vương phủ."

Thái giám gật đầu: "Vậy tiểu nhân trước tiên trở về bẩm báo cho Quý phi."

...

Sau khi người trong cung rời đi, Tiêu Vân Trạch mới từ trong bình phong đi ra, trong mắt lóe lên ánh sáng: "Nhiều thứ như vậy...cái này đáng giá bao nhiêu a? Dùng được không?"

"Đều là bày ra cho xem thôi, cũng là cái gọi là thể diện của Thiên gia a."

"Ngày mai ta theo phụ thân đến phủ của muội phu xem phủ." Tiêu Vân Trạch nhìn chằm chằm vào ngọc trang trong hộp đàn hương: "Giúp Tam nương ngươi dò xét trong Vương phủ ra sao."

Nhìn tờ giấy màu đỏ dán bên cạnh, Tiêu Vân Trạch sờ sờ đầu, đột nhiên nhớ tới gì đó: "Hay là ngày mai...ta vẫn là không nên đi đi."

"Ca ca vừa nãy không phải còn nói muốn thay Tam nương ta dò xét trong phủ sao? Sao bây giờ lại không muốn đi rồi?"

"Tam nương cũng không phải không biết a... Không được, ngày mai ta vẫn là nên đi, ta đắc tội với hắn, hắn lại là Vương gia, ta sợ hắn sẽ bởi vì vậy mà ghi hận, sắp tới Tam Nương sẽ gả vào Vương phủ, không thể bởi vì chuyện của ta mà để ngươi chịu thay."

Nàng vốn định nói không cần, nhưng lập tức lại suy nghĩ thêm một chút, hỏi: "Cho nên ca ca là muốn đi nhận tội với hắn sao?"

***

Một ngày trước đại hôn, người nhà của tân phụ mới đến phủ của tân lang để xem phòng cưới, đáp lễ.

Thiên tử tứ hôn, lễ thất không thể bỏ qua. Người của phủ Khai Quốc Công càng không dám lười biếng, vì thế sớm đã chuẩn bị sẵn sàng lúc trời vừa sáng liền chạy tới Sở Vương phủ.

Khai Quốc Công - Tiêu Hoài Đức vẫn còn ở biên cảnh, người tới là trưởng tử và đích tôn của hắn, cũng chính là phụ thân của Tiêu Ấu Thanh.

"Sở Vương phủ này thật khí phái a!" Tiêu Vân Trạch đi theo phụ thân một đường phía sau khi chào hỏi liền đi vào.

Toàn bộ quá trình, người nhà của tân phụ đến cửa đều do quản sự của Sở Vương phủ dẫn đường, về phần chủ nhân của Sở Vương phủ này...

...

"A Lang, hôm nay là ngày xem phủ, trong nhà của Vương phi có người tới, ngài mau tỉnh lại a."

Vệ Hoàn nghe được liền kéo chăn sau mông lên đỉnh đầu: "Người Tiêu gia, không gặp!"

"Nhưng A Lang...người không sợ bệ hạ trách phạt sao?"

Vệ Hoàn thò đầu ra: "Càng rụt đầu thì người khác càng khi dễ ngươi yếu đuối. Người Tiêu gia này vội vàng đưa nữ nhi tới..." Nàng liền liếc mắt nhìn Tiểu Lục Tử một cái.

"Nô ở ngoài cửa chờ ngài, nước trà súc miệng cũng đã chuẩn bị xong, đều ở bên ngoài hầu hạ."

Nơi Vệ Hoàn nằm ngủ chính là thư phòng, ngày thường nếu nàng không ngủ ở thư phòng thì chính là ngủ ở bên Đông viện, mà phòng chính là Đông viện hiện tại đã dùng để làm phòng tân hôn.

Phủ Khai Quốc Công trước tiên đưa tới một ít đồ đạc đơn giản, ở trên giường có treo màn đỏ, còn lại ngày mai sẽ theo của hồi môn cùng mang tới.

Bổn triều thích xa hoa, cửa hàng bán vật dụng cưới hỏi còn nhiều hơn tiền triều, nhất là sĩ đại phu gả nữ nhi, theo gả hồng trang có thể trải mười dặm.

Sĩ thứ không chỉ mặc y phục khác biệt, ngay cả việc xây dựng và trang trí cũng có quy định nghiêm ngặt.

"Gian phòng này, bên trong ba tầng bên ngoài ba tầng, để muội muội gả vào Vương phủ hình như cũng không tính là ủy khuất a!"

Lý gia ở một bên nghe được lời này, mặc dù đã biết thế lực của Tiêu gia bọn họ nhưng vẫn ra vẻ nói: "Nơi này là năm đó khi xây dựng Vương phủ được phụng mệnh sắc kiến dựa theo bố cục của các điện trong đại nội mà xây ra."

"Lý quản sự, A Lang hiện tại đã ở trung đường rồi."

Tiêu Hiển Vinh nghe xong liền nói: "Ta đi gặp Vương gia..."

"Phụ thân." Tiêu Vân Trạch ngăn cản: "Để nhi đi."

"Ngươi?"

"Nhi lúc trước không biết tốt xấu đã đắc tội muội phu, ngày mai Tam Nương sẽ gả tới đây, ta không muốn nàng bởi vì ta mà ở Vương phủ chịu ủy khuất."

Tiêu Hiển Vinh mặt ngoài không nói gì, trong lòng lại nói: Chỉ bằng Sở vương cũng dám ủy khuất nữ nhi của Tiêu gia ta sao?

***

"Đích tôn của Khai Quốc Công, Tiêu Vân Trạch bái kiến Sở vương."

Vừa mới ăn được mấy miếng bữa sáng liền phải chuyển đến trung đường, Vệ Hoàn nghiêng đầu nhìn người quỳ dưới đất, khẽ nhíu mày sau đó làm như không phát hiện ra.

"Ngày đó là tiểu nhân có mắt không biết Thái Sơn mà đụng phải Vương gia, kính xin Vương gia nể tình tiểu nhân chưa gây ra sai lầm lớn tha thứ cho tiểu nhân."

Ngày đó cao ngạo cùng ương ngạnh bao nhiêu thì hiện tại lại hoàn toàn không có, Vệ Hoàn biết Tiêu Vân Trạch quỳ xuống là vì cái gì.

Nàng buông đũa xuống, ngẩng đầu như mới phát hiện ra hắn trên mặt liền lộ ra nụ cười, vội vàng đứng dậy đi đến bên cạnh Tiêu Vân Trạch: "Ai nha, thì ra là Tiêu nha đến rồi." Hơi khom người xuống, nâng hắn lên: "Những hạ nhân này càng ngày càng không có quy củ, cũng không nhắc nhở cho ta biết người của Tiêu gia tới. Mau đứng lên, chuyện ngày đó ta cũng có sai, mong nha nội không cần so đo."

"Vương gia..." Hành vi của Vệ Hoàn khiến Tiêu Vân Trạch có chút khó hiểu.

"Hiện giờ ta và ngươi đã sắp trở thành người một nhà, ngươi là huynh trưởng của Vương phi, tất nhiên cũng là huynh trưởng của ta, ngày xưa sơ suất kia cũng không tính nữa."

"Lời này của Vương gia là muốn chiết sát tiểu nhân rồi." Tiêu Vân Trạch chắp tay: "Tiểu nhân định sẽ tham gia võ cử năm nay, có Vương gia nói những lời này, tiểu nhân ngày sau nhất định sẽ thề trung thành với Vương gia."

Vệ Hoàn đứng thẳng dậy: "Nha nội nếu trúng tuyển, như vậy sau này ta và ngươi chính là thần tử cùng triều, hỗ trợ lẫn nhau là chuyện nên làm. Nhưng hai chữ trung thành này, vẫn là để nói với bệ hạ và Thái tử điện hạ nghe đi."

"Đúng vậy, tiểu nhân lỡ lời."

Vệ Hoàn lại xoay người đưa tay sau lưng: "Hôm nay tiểu vương thành tâm lĩnh hội, có một số lời ngày mai ta sẽ tự mình nói với nàng!"

***

"Hắn thật sự đã nói với ngươi như vậy sao?"

Tiêu Vân Trạch gật gật đầu: "Ta thấy bộ dáng kia của hắn rõ ràng là một tiểu tử ngây thơ, so với lời thế nhân nói hắn yếu đuối như vậy có thể dễ dàng khi dễ, còn có quân tử cái gì, tao nhã cái gì đó, tóm lại bất quá chỉ là hai chữ nhu nhược mà thôi!"

"Ta lại cảm thấy không phải như thế, ngược lại do hắn đã nhìn thấu việc này chính là do ta để cho huynh trưởng thăm dò." Tiêu Ấu Thanh cúi đầu suy nghĩ sâu xa: "Có thể nhìn thấy được...xem ra Lục Vương gia này cũng không phải người tốt gì, tâm tư so với ta nghĩ còn sâu hơn."

"Theo như lời Tam Nương nói, hắn chỉ là giả vờ thôi sao? Vậy Sở vương này chẳng phải là không dễ đối phó rồi sao? Về sau ngươi..."

"Ca ca không cần lo lắng, có lẽ cũng không phải là chuyện xấu." Tin tức huynh trưởng mang về gợi lên sự tò mò của Tiêu Ấu Thanh, Sở vương này rốt cuộc là người như thế nào?

***

Đêm hôm trước ngày rước tân nương.

"Vương gia đâu?"

"Trước khi mặt trời lặn đã mang theo Tiểu Lục Tử ra khỏi phủ rồi."

"Phái người đi tìm đi."

"Đã tìm rồi, chỉ sợ là không ở trong thành."

"Ngày mai là đại hôn, Vương gia sao còn chạy ra bên ngoài a."

...

Trong kỹ quán phủ Khai Phong, có tiếng người cười, có tiếng ca múa, cũng có tiếng đàn trong trướng.

Sáng sớm hôm sau, nữ nhân đánh thức người còn đang ngủ.

"Hôm nay là ngày Lục Lang thân nghênh đón tân nương a."

Nghe được hai chữ thân nghênh giống như gật xiềng bình thường giống nhau: "Ta chỉ sợ từ nay về sau không còn được bình yên nữa."

Vệ Hoàn từ trên giường đứng dậy, mặc xong xiêm y, từ trong hà bao lấy ra một khối ngọc: "Ngày mai trôi qua không biết còn có cơ hội gặp lại tỷ tỷ hay không, tỷ tỷ ngày sau nếu có việc có thể cầm khối ngọc này đến Vương phủ, bọn họ thấy được sẽ không dám ngăn ngươi."

Cốc - cốc!

"A Lang, xe ngựa đã đến cửa sau rồi."

"Nữ tử đến phủ ngươi là người xa lạ, khó tránh khỏi trong lòng sinh ra sợ hãi, mặc kệ như thế nào, nàng sẽ là thê tử kết tóc của Lục Lang. Tối nay Lục Lang phải nên đối xử tốt với người ta."

Vệ Hoàn cười khẽ một tiếng: "Đó là hiển nhiên!"

...

Trở về Vương phủ, Lý gia vội vàng chạy tới bên cạnh Vệ Hoàn: "Vương gia đêm qua đã đi đâu vậy? Có thể để cho tiểu nhân dễ tìm một chút không a?"

"Thân nghênh không phải là vào buổi chiều sao? Hiện tại còn sớm, gấp cái gì?"

"Sáng sớm hôm nay, Quý phi phái người tới tặng một ít đồ."

"Ừm."

"Bệ hạ ban cho chín chén yến."

"Những chuyện vặt vãnh này không cần phải nói với ta nữa, quá trình thành hôn ta đã hiểu rõ, hiện tại ta muốn đi thư phòng, không có việc gì thì đừng quấy nhiễu ta."

"Vâng, nhưng sau khi thân nghênh sẽ có Vương công đại thần đến dự tiệc..."

"Đến lúc đó bổn vương sẽ làm tốt việc mình nên làm!"

"Vâng." Lúc này Lý gia mới dừng bước đi theo.

"Vương gia gần đây?"

Tiểu Lục Tử lắc đầu: "Lý quản sự cũng đừng hỏi nữa, hôn sự này đột nhiên mà đến, A Lang không có chuẩn bị trong lòng, vô duyên vô cớ lại có thêm một vị quản gia là nương tử, tự nhiên phiền hà. Lý quản sự hẳn là hiểu hơn chúng ta mới đúng."

***

Buổi chiều, gần hoàng hôn, dân chúng nội thành nhao nhao chạy ra đường lớn phía Tây thành, quan sát Thân vương đón phi.

Trong Vương phủ, ánh sáng đỏ của hoàng hôn xuyên qua cửa sổ nghiêng vào trong phòng, đánh lên giày triều, thay lễ phục Thân vương và cửu loan miện, người dường như đã biến thành một người khác.

Tiểu Lục Tử cũng thay một thân xiêm y mới, vào trong thông báo: "A Lang, xe ngựa, nghi đội, thị vệ cùng ban nhạc, đều ở ngoài cửa chờ đợi."

Đội ngũ thị vệ mở ra một con đường rộng lớn, không cho phép người đi đường đi lại, dân chúng hai bên nhao nhao kiệu chân ngóng trông.

"Ta nhớ mười năm trước, khi đoàn đón đại hôn của Thái tử điện hạ đi nghênh đón Thái tử phi, ta nhớ chính là loại xe ngựa được chế tạo như thế này."

Xe ngựa đón dâu toàn thân màu đỏ, trên đỉnh có nắp đoàn màu tím, bốn cột đều có màn trướng che chắn, bốn bên buông xuống dây lưng rộng lớn.

Trên thùng xe được trang trí bằng lông vũ và các loại lụa màu sắc khác nhau, trên đường điền còn có tủ hương, trên tủ có lư hương, hương thiếu, hương bảo, dùng long mãng trang trí.

Từ bốn con ngựa màu đỏ, trên mặt mỗi con ngựa đều trang bị mặt nạ màu vàng, trên đầu cắm lông, trước ngực đeo đai màu treo chuông ngực, mỗi lần đi lại đều phát ra tiếng động.

Khai Quốc Công phủ giăng đèn kết hoa, tân khách so với Sở Vương phủ còn nhiều hơn.

Đồ cưới bày đầy một cái viện tử, ngoài viện chất đóng, xa phu cũng đều thay áo ngắn màu đỏ.

"Quốc Công phủ lần này gả nữ nhi, sợ là đem nửa gia sản đều đắp vào đi."

"Tiêu tướng công chỉ có một nữ nhi này, nhi tử không nên người thì có giữ lại gia sản cũng vô dụng a."

...

Trong khuê phòng của Tiêu Ấu Thanh, nữ sứ cẩn thận xử lý hôn phục, nếu không phải ở Tiêu phủ, cô nương nhà mình lại được gả cho Hoàng tử, các nàng sợ là cả đời này cũng sẽ không tiếp xúc được với loại lễ phục mệnh phụ quy cách này ở cự ly gần như vậy.

Áo ngoài được dệt bằng vải màu xanh, trang trí với hoa văn lắc lư đầy màu sắc trên nền xanh, lót trong sợi trắng.

Cổ áo của trung y thêu hoa văn màu đỏ, tay áo cũng là màu đỏ, vải vóc đều là La Duật.

Dây đai lớn cùng màu với trang phục, che đầu gối thì cùng màu với xiêm y dưới, tất xanh, mang theo phụ kiện đi cùng, áo ngoài thể hiện cấp bậc cùng với thân vương.

Cuối cùng đội vương miện trắc hoa.

"Cô nương thật sự là mặc cái gì cũng đẹp."

Tiêu Ấu Thanh nhìn màu xanh hồng trong gương đồng: "Các ngươi chỉ cảm thấy mũ áo này đẹp mắt, lại không biết nó nặng bao nhiêu."

"Quần áo có đẹp đến đâu, cũng chỉ có cô nương mới có thể làm nổi bật lên được như vậy."

Đột nhiên nữ sứ có tiếng khóc nức nở truyền ra.

"Ngày vui của cô nương, ngươi khóc cái gì?"

"Ta là thay cô nương vui mừng a, nếu là đại nương tử có ở đây, nhìn thấy cô nương khi xuất giá xinh đẹp như vậy, nên có bao nhiêu vui vẻ a."

"Cô nương, nàng ta.."

Cốc cốc! 

"Đội ngũ thân đón đã đến, mời Vương phi ra khỏi phủ lên kiệu."

Nữ sứ vào trong hồi bẩm: "Cô nương, người Vương phủ đến thúc giục a."

Tiêu Ấu Thanh giơ tay lên: "Đã đến lúc đến từ đường rồi."

"Vâng."

...

Bên trong từ đường của Tiêu gia, Tiêu Hiển Vinh đã chờ hồi lâu.

"Lễ phục này mặc trên người Tam Nương, quả thực quá vừa người, so với năm đó mẫu thân được phong liêm mệnh còn đẹp hơn."

Tiêu Hiển Vinh trừng mắt nhìn Tiêu Vân Trạch một cái, lúc này mới khiến hắn câm miệng.

Các nữ sứ nâng bài vị triều Tiêu Ấu Thanh bái lạy.

"Mẫu thân, nữ nhi đã trưởng thành, có thể hiểu được cách phân biệt lòng người. Khả nhi cuối cùng vẫn lựa chọn con đường này, đem tất cả điều tồi tệ nhất loại bỏ, lại đánh cuộc một người, ta hoàn toàn không biết tương lai như thế nào, hy vọng mẫu thân ở Thiên Chi Linh có thể phù hộ nữ nhi, phù hộ Tiêu gia."

"Hôm nay nắm giữ việc bếp núc, nỗ lực, túc dạ không trái với mệnh trời."

Nữ sứ dìu Tiêu Ấu Thanh từ trong từ đường đi ra, mãi cho đến trung đường, đóng quạt chờ.

Trước đó Vệ Hoàn và Khai Quốc Công phủ cũng chưa từng gặp nhau, đây là lần đầu tiên nàng đến cửa.

Trong đội ngũ thân đón có dòng họ, cùng với liêu thuộc Sở Vương phủ, lúc vừa đến cửa đã bị người Khai Quốc Công phủ kéo đi nhiệt tình chiêu đãi.

Vệ Hoàn theo lễ trực quan đến trung đường, đứng trước hai quạt.

Nghe thấy tiếng bước chân dừng lại, Tiêu Ấu Thanh siết chặt hai tay đang đặt ở trước ngực.

Hai tròng mắt Vệ Hoàn nhìn chằm chằm quạt lông khổng tước không nhúc nhích, bởi vì nàng cũng đang chờ mong.

Chỉ đợi lễ trực quan gọi: "Lại quạt."

Các thị nữ đồng thời tháo quạt xuống.

Đồng tử phóng to, biểu thị có phần kinh ngạc ở trong đó.

"Trách không được Triệu vương lại say mê nàng như vậy..."

"Vương gia, Vương gia!" Thấy người bất động, lễ trực quan vội vàng nhắc nhở.

Vệ Hoàn lúc này mới do dự lấy tay phải ra khỏi tay áo đang bưng ra.

Do dự mà miễn cưỡng, sắc mặt bên ngoài lại không chút thay đổi đó là một người thông minh chứ không phải là ham mê nhan sắc.

Trong nháy mắt Tiêu Ấu Thanh đặt tay lên, cảm nhận được nơi bị chai do quanh năm cầm bút trên ngón tay của Vệ Hoàn.

Khi Vệ Hoàn nhìn mặt nàng lại giống như gió lạnh cuối thu, nhưng nhiệt độ bàn tay truyền đến lại rất ấm áp.

Dọc theo đường đi, nàng đều suy nghĩ về người bên cạnh, suy nghĩ cách ứng phó với nàng như thế nào.

Dưới yến hội: "Quốc Công phủ thật sự là *kim ốc tàng kiều a, khó trách hôm nay Triệu vương gia vẫn luôn khổ sở không muốn đến dự."

*Kim ốc tàn kiều : ý nói nhà nuôi mỹ nhân.

Có người thở dài : "Triệu vương gia lớn lên uy vũ, mà Sở vương gia quá mức thanh tú, Sở vương phi lại lạnh lùng, Triệu vương không may mắn thật sự là đáng tiếc a."

......................


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info