ZingTruyen.Info

[BH] [DỊCH] NỮ THỨ VƯƠNG [HỒI 1] - VU HOAN

Chương 10 : Khắc Định Quyết Gia

thacnhi_117

Sở Vương phủ.

"Thần ở trong triều chưa từng giúp đỡ người được việc gì, lại để cho Vương gia phải chịu khổ."

Vệ Hoàn khẽ lắc đầu: "Sư phụ và Trần thị lang làm sao biết được chuyện ta bị bệ hạ cấm túc?"

"Hôm nay hạ triều sớm, vốn định tới giảng sách cho Vương gia, thuận tiện nói cho Vương gia chuyện Tiêu gia, nhưng nữ sứ trong phủ nói đêm qua người không có trở về. Sau đó..." Lữ Duy thâm ý nhìn thoáng qua Vệ Hoàn: "Triệu vương tìm đến thần, nói cho thần biết người bị bệ hạ cấm túc, bởi vì kháng chỉ."

"Triệu vương..."

"Vương gia xưa nay không phải là người có hành động lỗ mãng như vậy, là vì chỉ tứ hôn này sao?"

"Sư phụ, ta có nỗi khổ tâm cho nên mới nhất thời nóng nảy."

"Vương gia có điều không biết, tính nghi ngờ của bệ hạ mấy năm gần đây càng ngày càng nặng. Hắn vừa không muốn triều đình rối loạn, vừa lại sợ Thái tử lâm quyền. Vì thế ban quyền cho Triệu vương, không chỉ cho phép hắn có đặc quyền tùy ý ra vào đại nội, năm ngoái còn lệnh cho Tương Tác Giám xây dựng viện riêng cho Triệu vương để vào đại nội phi kiều, khiến cho Triệu Vương phủ không khác gì một tòa tiểu Đông Cung a."

Trong cung cấm là nơi thiên tử ở, bắc cầu bay qua chẳng phải là...nàng cũng không có đem lời trong lòng nói ra: "Bệ hạ là chủ của thiên hạ, Tam ca lại được hắn sủng ái, chuyện này cũng không nằm ngoài ý muốn."

"Nhớ năm đó Thái Tổ Hoàng đế lập ra quy củ, tông thất và ngoại thích đều không được tham chính. Ai ngờ nghĩ tới mới qua mấy chục năm, triều đình này đã bị Thái tử và mẫu tộc của Triệu vương phân chia đoạt quyền như vậy rồi a."

"Cữu cữu của Triệu vương hiện giờ là Chỉ Huy Sứ của Điện Tiền ti, nắm giữ Chính Sự Đường, lại còn là ngoại tổ của Thái tử. Bản triều đổi chế bỏ trọng văn của Thái tông mà chuyển sang tôn võ. Bệ hạ sở dĩ để Vương gia cưới nữ nhi của Tiêu gia chính là vì sợ dã tâm của bọn họ. Quan trưởng của Hoàng Thành ti là con thứ của Khai Quốc Công, cũng là thúc phụ của Vương phi. Thuở nhỏ làm bạn với bệ hạ đọc sách tập võ, sau khi bệ hạ đăng cơ liền trở thành tâm phúc của hắn. Nhưng như thế cũng cần có thông gia để củng cố, đây cũng là nguyên nhân Triệu vương vì sao muốn cưới nữ nhi của Tiêu gia."

"Hoàng Thành ti? Buổi sáng khi hồi kinh tiến cung, Trần tham quân cũng có nói đến chuyện này."

"A, chính là Vũ Đức ti, khi Vương gia ngài đi đất Thục, bệ hạ liền mở rộng phạm vi hành động của Vũ Đức ti, đổi tên thành Hoàng Thành ti. Cho Tiêu công sự làm thống lĩnh của Hoàng Thành ti, không thuộc về Tam Nha quản thúc mà trực thuộc trực tiếp từ bệ hạ."

"Chẳng trách, hôm qua khi nhìn thấy ta, phụ thân cứ như thể muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy ..." Vệ Hoàn cau mày, lẩm bẩm nói.

"Sư phụ không phải đã nói Thái Tông Hoàng đế lúc mới đăng cơ đã đặt ra quy củ rồi sao, chức trách của Hoàng tử bản triều chỉ là hỏi an thị thiện và chỉ phụng triều thỉnh an thôi sao. Ngay cả Thái tử cũng nằm trong số đó, vậy bây giờ sao lại nói với ta chuyện trên triều đình..." Âm thanh của Vệ Hoàn càng lúc càng nhỏ.

"Khi xuất cung Vương gia còn nhỏ, hiện giờ chớp mắt đã mười bảy tuổi. Bệ hạ có con nối dõi ít, cho dù không tham chính, Vương gia cũng nên hiểu rõ."

"Sư phụ biết, đồ nhi cũng không có ý muốn này, Thái tử và Triệu vương tranh giành, ta thật sự không muốn xen vào."

"Nhưng Vương gia đã cướp phải người mà Triệu vương muốn..."

"Đó là ý chỉ của bệ hạ!" Vệ Hoàn giật giật môi: "Cũng là Tiêu gia chính mình muốn gả tới đây, ta cũng không có cướp."

"Nhưng trong mắt Triệu vương, Vương gia chính là cướp."

Vệ Hoàn từ đang ngồi liền đứng lên: "Ta mặc kệ bọn họ nói ta cướp như thế nào, quân muốn thì thần theo. Nếu bệ hạ đã hạ chỉ vậy thì ta liền cưới, ngày sau mặc kệ bọn họ tranh đấu như thế nào, ta cũng không tham dự vào là được."

"Ta không có năng lực tranh, cũng không muốn tranh, chỉ muốn bình an một chút."

Như thế, những điều mà Lữ Duy muốn khuyên cuối cùng cũng không thể mở miệng.

"Đồ nhi biết, các chư huynh đệ đối với ta không có ý tốt, để sư phụ làm người ở Sở Vương phủ này cũng là ủy khuất sư phụ. Tương lai bất luận là Triệu vương hay là Thái tử, cuộc sống của Sở Vương phủ cũng sẽ không dễ chịu, cho nên sư phụ..."

"Vương gia." Lời Vệ Hoàn nói sau đó khiến Lữ Duy hoảng hốt, lấy năm mươi năm làm trưởng giả cúi đầu quỳ xuống: "Từ khi Vương gia xuất cung, thần liền phụ trách phụ đạo cho Vương gia. Nếu Vương gia đã gọi thần một tiếng sư phụ, thần sẽ làm hết trách nhiệm, cũng sẽ một mực đi theo phụ tá Vương gia."

Vệ Hoàn vội vàng đỡ Lữ Duy dậy: "Một cái quỳ này của sư phụ sẽ làm cho Lục lang tổn thọ a."

"May mà, Hàn Lâm viện hiện giờ còn chưa bị chia rẽ."

"Hôm nay Triệu vương đến báo tin với sư phụ, sợ là không chỉ ấp ủ ba quyền lợi trong tay của Tiêu gia chứ?" Vệ Hoàn buông tay ra, đi tới trước cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy ra, gió thu thổi vào, tràn đầy kiên quyết.

"Hoàng Thành ti phụ trách an nguy của bệ hạ, mà bệ hạ mỗi lần xuất hành đều mang theo Triệu vương. Tiêu Hiển Phù không có nữ nhi, bởi vậy mà yêu thương huynh trưởng, cho nên Triệu vương đã gặp qua nữ nhi của Tiêu Hiển Vinh. Hơn nữa, chuyện Triệu vương ái mộ nàng trong kinh thành đã có không ít người biết, chỉ là Vương gia ngài vừa mới trở về cách đây không lâu nên không hay mà thôi."

Dưới những cành hoa mai đỏ, đất đầy lá khô vàng : "Gió thu nổi lên mây trắng bay, cỏ cây vàng lạc hướng về Nam. Lan có tú hề cúc hữu phương, hoài giai nhân hề không thể quên."

"Người có thể làm cho Triệu vương nhìn đến nhớ mãi không quên, hẳn là sẽ không quá xấu, đúng không?" Vệ Doãn Thịnh lớn hơn nàng bốn tuổi, tư thái phong nhã hào hoa, thế nhưng hương vị thưởng thức thì lại bình thường. Vệ Hoàn đến nay vẫn còn nhớ hắn ghét bỏ rượu vang mà Tây vực tiến cống, đem cả bình rượu đổ hết rồi lấy rượu mạnh bình thường mà uống: "Người càng bình thường là người càng biết nhiều thứ, dần dà đã bị người ta truyền ra rộng rãi. Nhưng rượu vang là rượu quý, người uống được nó rất ít, phần lớn đều vì lời truyền miệng. Cho dù có nhẹ nhàng nếm thử thì làm sao có thể biết được chỗ quý trong đó? Rượu quý, đương nhiên phải gặp được người hiểu nó, nếu không, cũng sẽ giống như Triệu vương, chỉ nếm thử rồi vứt bỏ, thực sự chính là do không hiểu được sự quý giá của nó."

"Vương gia cũng sẽ lấy dung mạo làm tiêu chí đầu sao?"

Vệ Hoàn chỉ cười nhạt một tiếng: "Không, dung mạo tất nhiên quan trọng, nhưng nếu không thể một lòng với ta, ngay cả có mang dáng vẻ khuynh thành thì đến cuối cùng cũng sẽ leo sang cành cây khác mà thôi."

"Vương gia là nhi tử của quan gia, ngày sau Vương phi cho dù có ý định này, sợ là cũng không có lá gan làm a."

"Có tâm tư nhất định có can đảm, chỉ là quan trọng ở ý niệm." Vệ Hoàn lại cười cười, cười chính mình nói lời chính nghĩa như vậy, làm sao có thể tự tin: "Chuyện trong hậu viện này có quan hệ gì với ta a."

"Vương gia rời kinh ba năm trở về, so với trước kia đã rất khác."

Vệ Hoàn quay đầu lại, chắp tay với Lữ Duy: "Sư phụ dạy đạo quân tử cho ta, đồ nhi vẫn luôn ghi nhớ, chỉ là trừ chuyện đó ra, đồ nhi..."

***

Trước khi ý chỉ tứ hôn được ban hành, bát tự sinh thần của hai người tân lang tân nương đã giao cho Thái Sử Cục hợp bát tự mà định ngày lành.

Hoàng thất đương triều trong sáu lễ thành hôn chỉ giữ lại Nạp Thái, Nạp Cát, Nạp Chinh và Thân Nghênh. Mà dân gian thì có thêm hai mục nữa đó là Xem Mắt và Thử Tài Riêng.

Quan viên trong Thái Sử Cục ngồi vây quanh thành một vòng tròn, đang vì chuyện đang làm mà thường xuyên phát sầu.

"Bát tự này của Lục vương và Vương phi..."

"Hôm nay sẽ giao kết quả cho bệ hạ, các ngươi nói xem nên làm sao bây giờ?"

"Sở vương đại hôn là do bệ hạ tự mình ban tặng, lấy tính tình bệ hạ, vẫn là không nên có ý ngược người thì tốt hơn, tránh đi sinh thần của thân mẫu, chọn một ngày lành đi."

"Bát tự này bất quá chỉ là một quá trình, hợp hay không hợp, vẫn là phải xem Lục vương và Vương phi bọn họ."

"Hợp lý."

Thái Thường Tự, Tông Chính Tự cùng với Lễ Bộ đều đang bận rộn chuyện Hoàng tử đại hôn. Sáu cục và hai mươi bốn ti cũng đang chuẩn bị thứ mà trong hôn lễ phải dùng lúc đó là lễ phục, dụng cụ, chén yến,... Sở Vương phủ tất nhiên cũng không rảnh rỗi được.

"Vư... Lục lang đại hôn sắp tới, sao lại còn chạy đến chỗ ta đây?"

"Tỷ tỷ cũng không phải không biết, ngày thân đón đến càng nhanh thì trong lòng ta càng sợ hãi."

"Kỳ thật Lục lang không cần lo lắng, Tiêu gia là thế gia hiểu lễ, Lục lang không muốn làm chuyện gì, một nữ tử như nàng há có thể bức bách ngươi a. Cho dù bị vạch trần, ta nghĩ nàng cũng không dám nói lung tung."

"Hủy đi trong sạch của một người, mang trách nhiệm suốt đời."

"Lục lang thử nghĩ xem, đây chẳng lẽ không phải là ý nguyện của Tiêu gia sao? Cũng là do nàng tự mình chọn."

"Tỷ tỷ nói xem, Lục lang ta cái gì cũng không có, ta không biết Tiêu gia vì cái gì mà muốn ta, cũng không biết nàng vì cái gì lại chọn ta..."

"Lúc trước sư phụ nói với ta, bệ hạ biết ta trước khi hồi kinh đã từng đến chỗ tỷ tỷ. Ta mới biết được, nguyên lai người làm Công Sự của Hoàng Thành ti lại là thúc phụ của nàng. Ngày đó, cái người muốn giành ngươi hẳn là ca ca của nàng đi. Ta ở trước mặt ca ca nàng mà bọc lộ thân phận, nói vậy nàng cũng đã sớm biết, như thế vì sao còn muốn chọn ta chứ?"

Liễu Tứ Nương lần thứ hai quan sát Vệ Hoàn, cách khoảng thời gian nàng hồi kinh đã hơn một tháng, đây mới là lần thứ hai gặp lại, thiếu niên đội một cái mũ ra dáng đã trưởng thành: "Tất nhiên là do Lục lang ngươi là chính nhân quân tử."

"Tỷ tỷ nói câu này ngược lại là khái quát hoàn toàn, thi cưu tại tang, tử thất hề. Chính nhân quân tử, kỳ nghi nhất chính là hề. Nghi hề nhưng tâm lại như kết hề!"

"Đáng tiếc ta học đạo quân tử, nhưng lại không phải quân tử."

"Triệu vương ái mộ nàng, lại được bệ hạ sủng ái, địa vị trên ta, là người tốt nhất để đối kháng với Thái tử."

"Chuyện Triệu vương ái mộ, bất quá cũng chỉ là một bên tình nguyện. Có lẽ nàng nhìn thấu Triệu vương, biết hắn không phải là người tốt."

"Triệu vương không phải người tốt, ta cũng không phải quân tử. Triệu vương yêu nàng, ta lại chưa từng thấy qua nàng, tội gì phải kéo ta xuống nước chứ?"

"Kỳ thật Lục lang sớm đã nhìn thấu mọi chuyện, sao lại còn ở đây muốn lừa ta đây?" Liễu Tứ Nương nói.

"Mẫu tộc bị ban tội chết được thả ra, trên triều không có quyền, thế đơn lực bạc, lại tuổi trẻ không biết sâu cạn, cánh chim lại chưa lớn." Nàng đi đến bên giường nằm xuống: "Các nàng cho rằng bổn vương dễ khống chế, nhưng bổn vương lại không như ý các nàng, cái vị trí kia, ai thích thì ngồi đi a."

"Tối nay Lục lang muốn ngủ lại đây hay sao? Nếu thúc phụ của Vương phi là thống lĩnh của Hoàng Thành ti, vậy thì đại hôn sắp tới, ngươi sẽ không sợ..."

"Hừ, ta chính là muốn nàng biết, nàng a, không chỉ đầu óc không tốt, ánh mắt cũng không được bình thường!"

"Tứ Nương lại cảm thấy, Vương phi là người có đầu óc."

"Tỷ tỷ nói nàng là có đầu óc, như vậy bản thân tỷ tỷ thì sao?"

"Lục lang, ngươi tội gì phải như vậy?" Liễu Tứ Nương có thể hiểu được, người này ngay cả chính mình cũng không phân biệt được là loại tình cảm gì: "Ngươi đối với ta chỉ là do ỷ lại mà thôi, ngươi thiếu cái gì ta rất rõ ràng. Nếu hôm nay ngồi ở nơi này là một người khác, ngươi cũng sẽ như vậy."

Vệ Hoàn không biết nên trả lời như thế nào, chỉ là trong lòng cô đơn lại rất sợ mất đi: "Vậy tỷ tỷ coi ta như là đệ đệ, theo ta trở về Vương phủ đi?"

"Lục lang đã không còn là tiểu hài tử nữa rồi."

"Ta không sợ khiến người đời chỉ trích, cũng không sợ... sự trừng phạt của bệ hạ."

"Nhưng ta sợ!"

"Tỷ tỷ là sợ ta không bảo vệ được ngươi sao?"

"Lục lang chung quy vẫn chưa lớn, không biết lòng người trên đời này hiểm ác bao nhiêu. Trên con đường làm Quân, bất cứ chuyện nhỏ nhặt nào cũng có thể trở thành nhược điểm mà người khác có thể lợi dụng được."

"Ta không muốn làm Quân!" Rơi vào đường cùng, nàng lại đem lời nghẹn trong lòng nói ra: "Hắn đã đến Đông Kinh, hôm qua giao trạng đầu đến Lễ bộ, tựa hồ đối với lần thi Xuân này, nhất định phải có mặt."

Liễu Tứ Nương không hỏi người nọ nếu đã đến Đông Kinh vì sao không đến gặp nàng: "Nếu hắn còn học, lấy năng lực của hắn cũng có thể phụ tá Vương gia."

"Ta không cần, lần này chủ khảo quan là Tể tướng, để cho hắn phụ tá Thái tử là được rồi."

"Vương gia đang giận ta sao?"

Vệ Hoàn nghiêng người, mặt hướng vào trong tường : "Không có."

Liễu Tứ Nương nhẹ nhàng ngồi bên cạnh nàng, đưa tay trấn an: "Được rồi, Lục lang đã là người sắp thành gia a."

Vệ Hoàn nửa chống người lên: "Ta không thể cản trở tỷ tỷ mưu cầu hạnh phúc, nhưng Lương Văn Bác tâm cơ sâu thẳm, cũng không phải là người đáng để có thể phó thác cả đời, tỷ tỷ vì sao lại không nghe đây?"

"Lục lang nói người khác, không phải chính mình cũng giống như vậy sao?"

Im lặng, Vệ Hoàn trầm mặt xuống, Liễu Tứ Nương rất ít khi thấy nàng như vậy, trong lòng cũng cả kinh, đứng dậy quỳ xuống: "Là ta lỡ lời, mong Vương gia thứ tội."

Lần này Vệ Hoàn không có đi đỡ nàng: "Ta không hiểu."

Nghe được trong giọng nói không có ý trách cứ: "Có lẽ, đợi đến khi Lục lang thật sự có người trong lòng, đến lúc đó sẽ hiểu được."

"Người trong lòng..."

"Tỷ tỷ vẫn cho rằng Lục lang bất quá chỉ là ỷ lại, nhưng tỷ tỷ cũng không biết, Lục lang thích cũng là nữ tử."

"Ta biết." Liễu Tứ Nương vẫn không đối với chuyện này mà kinh ngạc: "Cô nương nhà ai lại thường xuyên chạy đến nơi nữ tử chôn hoa lâu mà tụ tập chứ."

"Ta không phải vì che dấu thân phận của mình, cũng không phải bởi vì lớp thân phận này."

"Ta đương nhiên biết, trong lòng Lục lang cũng sáng tỏ, muốn che cũng không che hết."

"Chẳng lẽ tỷ tỷ không cảm thấy bất ngờ sao?"

"Hoàng đế tiền triều còn có nam sủng, đúng sai bất quá đều là vì một chữ tình thì có gì để bất ngờ, chỉ là..." Liễu Tứ Nương nhìn chằm chằm Vệ Hoàn: "Ta có thể hiểu được nhưng lại không muốn hiểu."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info