Bfzy Bach Nguyet Quang Va Not Chu Sa
"Cái gì?" Lưu Chính Anh cau chặt mày lại, bàn tay đang nắm đũa cũng vô thức đập xuống bàn, "Lưu Vũ, con có biết mình đang nói gì không?"
Lưu Vũ vẫn giữ im lặng nhưng gương mặt lại lộ ra vẻ kiên quyết hiếm thấy. Trước đây đã nói, một khi cậu đã xác định làm gì đó thì chắc chắn sẽ không quay đầu. Những ai thân thiết với Lưu Vũ, đều thấy được phần tính cách cứng cỏi đó ở cậu.
Lưu Chính Anh bất đắc dĩ gỡ kính xuống, day day mi tâm một lúc lâu, vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Kha Vũ là người thế nào con nhất định hiểu rõ hơn ta. Chắc hẳn có hiểu lầm gì đó, không thì hiện tại chúng ta ba mặt một lời. Nếu nó thật sự làm chuyện có lỗi với con, ta quyết không để yên đâu."
"Không cần đâu mẹ." Trong mắt Lưu Vũ hằn lên một tia chua xót khó nói thành lời, "Từ trước đến nay, con chưa bao giờ thật sự hiểu cậu ta."
Lưu Chính Anh nhìn Lưu Vũ hồi lâu sau đó thở dài đứng dậy.
"Ta sẽ yêu cầu luật sư chuẩn bị thủ tục."
Có lẽ, ngay từ khi bắt đầu, chính bà cũng có dự cảm ngày này sẽ đến.
...
Lưu Vũ ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, liền quay lại vũ đoàn luyện tập.
Từ đó đến giờ đã qua gần ba tuần, mọi người cũng vừa kết thúc chuyến lưu diễn không lâu.
Vừa vào đến cửa, cậu đã bị vây vòng trong vòng ngoài, hỏi thăm đủ điều.
Lần đó Lưu Vũ mất tích ở sân bay, bọn họ đã lập tức báo cảnh sát, thế nhưng mất tích chưa quá 24h thì không thể lập án. Chẳng còn cách nào, trưởng đoàn đánh liên hệ với Châu Kha Vũ, người thân duy nhất của Lưu Vũ mà bọn họ biết đến. Ấy vậy mà ngay trong đêm đó, cảnh sát đã lập tức gõ cửa khách sạn của nhóm vũ đoàn, hơn nữa còn hỏi cực kỳ chi tiết, điều đó đủ thấy bọn họ rất coi trọng vụ này.
Sau đấy, Lưu Vũ gần như bặt vô âm tín, thậm chí bên phía cảnh sát cũng không tiết lộ gì, khiến bọn họ ăn không ngon ngủ không yên suốt mấy tuần trời.
Mới cách đây vài hôm, nghe Lưu Vũ gọi điện báo tin bình an, cả nhóm mới thở phào nhẹ nhõm.
Để thoả lòng tò mò của mọi người, Lưu Vũ kể lại ngắn gọn những chuyện đã xảy ra, đương nhiên là sau khi cậu đã cắt bớt một số tình tiết hung hiểm và liên quan đến thân thế của mình.
Vì thế mọi người đều ngầm hiểu, chuyện lớn như vậy mà có thể giải quyết dễ dàng, Alpha của Lưu Vũ không phải người thấp cổ bé họng như nhóm bọn họ.
Mà hai người thấy áy náy nhất hẳn phải kể đến trưởng đoàn và Tiết Bát Nhất.
"Lưu Vũ, nếu em không đi thay anh thì..."
Lưu Vũ còn chưa kịp lên tiếng an ủi Tiết Bát Nhất, thì trưởng đoàn bên cạnh cũng cúi gằm mặt xuống.
"Lưu Vũ, anh tạ tội với cậu, thân làm trưởng đoàn lại không hoàn thành trách nhiệm, ở nơi lạ nước lạ cái còn để cậu đi lại một mình."
"Anh nói gì vậy, cũng do em chủ quan."
"Đúng vậy, anh Lưu Vũ, nếu lúc đó em kiên quyết đi cùng anh, thì mọi chuyện đã không thành ra vậy." Cô bé Tiểu Thanh mới gia nhập vũ đoàn cũng lên tiếng, hối hận vì lúc đó nghe lời Lưu Vũ theo mọi người đi lấy hành lý.
"Tiểu Thanh, em cũng là Omega, đến lúc đó cả hai chúng ta cùng gặp hoạ chứ đừng nói thay đổi được gì." Lưu Vũ dở khóc dở cười.
Lúc này trưởng đoàn lại hô lên, "A, phải rồi, có cái này muốn đưa cho cậu."
Sau khi anh lục tìm túi đồ của mình một hồi, liền lấy ra một con búp bê bằng bông.
Đôi đồng tử của Lưu Vũ thoáng chốc co rụt lại.
"Lúc anh quay lại tìm cậu thì thấy nó trên lối đi." Nói đến đây, anh ta lại cười một cách đầy ám chỉ, "Hẳn là của cậu."
Những người khác nghe vậy cũng đưa mắt nhìn nhau tủm tỉm, chỉ có Lưu Vũ đang thất thần là không phát hiện ra bọn họ lại trêu ghẹo mình.
Cậu vô thức đưa tay ôm lấy con búp bê, sau đó phát hiện đôi tai nhọn của nó bị xù ra một nhúm bông.
Trưởng đoàn nhận ra ánh mắt của Lưu Vũ, áy náy giải thích.
"Xin lỗi nhé Tiểu Vũ, thằng nhóc nhà anh quậy quá, tự ý lấy ra chơi rồi làm rách một góc."
Lúc này, tâm trí đang lơ lửng trên mây của Lưu Vũ mới kéo được về, cậu sửng sốt, lắp bắp trả lời, "À... dạ... không sao đâu ạ."
Hỏi thăm tình hình của Lưu Vũ xong xuôi, mọi người liền bắt đầu nhốn nháo trở về luyện tập. Lưu Vũ cũng nhét con búp bê vào túi xách rồi vào phòng thay đồ.
Tiết Bát Nhất theo sau cậu, lúc trở ra thì bị anh vỗ vai.
"Lưu Vũ, có chuyện gì vậy, anh thấy em không được vui."
Có thể những người khác không để ý, nhưng sớm chiều ở chung như Tiết Bát Nhất, chỉ cần quan sát kỹ một chút sẽ thấy thái độ bất thường của Lưu Vũ.
Bởi vì từ đầu đến giờ không hề thấy cậu nhắc đến Châu Kha Vũ một lần nào, nhất là khi thấy con búp bê vải kia, Lưu Vũ đã sững sờ ngay tại chỗ, rõ ràng rất mất mát.
Lưu Vũ mím môi cười, "Em thì có chuyện gì được chứ?"
Tiết Bát Nhất nói thẳng: "Em và cái cậu Châu Kha Vũ kia cãi nhau à?"
Lưu Vũ có vẻ hơi bất ngờ vì câu nói của anh, không ngờ năng lực quan sát của Tiết Bát Nhất lại mạnh đến vậy, cậu còn cho rằng mình đã che giấu rất kỹ...
Chỉ cần nhìn thoáng qua biểu tình của người đối diện, Tiết Bát Nhất đã hiểu được bảy tám phần, dịu giọng khuyên nhủ, "Chuyện đâu rồi còn có đó, chứ thấy em thế này anh không yên tâm."
Lưu Vũ gật gật đầu cho có lệ, sau đó thân thiết kéo tay Tiết Bát Nhất, "Mình ra ngoài thôi anh."
Ngày hôm đó, cả đoàn nổi hứng rủ nhau đi ăn lẩu, xong xuôi còn định kéo nhau hát karaoke. Lưu Vũ thấy đã gần chín giờ tối, liền xin phép mọi người về trước.
Lưu Vũ lái xe, rẽ vào một con đường quen thuộc. Đi được nửa đường mới bừng tỉnh, lặng lẽ quay đầu hướng về phía khu biệt thự tư gia ở trung tâm thành phố.
Mới bước vào cửa, âm thanh mang giai điệu nhạc pop đã truyền ra từ phòng Lưu Chương, cùng với tiếng ngâm nga của anh.
Tivi ngoài phòng khách vẫn đang phát bảng tin tài chính trong ngày mà không có người xem, hẳn mẹ cậu đã về phòng làm việc mà quên tắt.
Lưu Vũ bỗng cảm thấy hơi mơ màng, giống như đã từng bắt gặp cảnh tượng này ở đâu đó, là hiện tượng déjà vu mà người ta vẫn hay nói.
Cậu nhẹ chân bước về phòng mình.
Phòng ngủ của cậu vẫn giữ nguyên dáng vẻ như trước đây, mỗi ngày đều có người quét dọn nên vô cùng sạch sẽ, chăn nệm thì được thay mới vào tối hôm qua, cũng là màu sắc cậu ưa thích.
Nhưng có lẽ do đã qua cái tuổi mơ mộng, nên cảm thấy căn phòng của mình có hơi chút trẻ con.
Đáng nhẽ ở đây nên treo một bức tranh hoặc ảnh, ngoài ban công nên trồng vài chậu hoa, mà nếu là hoa pensee thì càng tốt, phía trên này lắp thêm mấy cái kệ gỗ, vừa để sách vừa để mấy vật trang trí nho nhỏ, bên phải sẽ là tủ gỗ bốn ngăn, một ngăn treo âu phục, một ngăn treo đồ cổ trang, hai ngăn còn lại là quần áo mặc thường ngày...
Lưu Vũ ngẫm nghĩ một hồi, chợt nhận ra mình đâu có mặc âu phục bao giờ. Hóa ra, thay vì tìm cách thay đổi căn phòng nhỏ của mình, thì cậu lại vô tình phác hoạ một căn phòng khác, nơi mà mình đã sống ba năm nay.
Lưu Vũ thở dài, ngồi xuống trên giường, lục tìm con búp bê vải trong túi xách.
Cậu bật đèn bàn, rồi lẳng lặng nhìn một bên tai của husky bị lòi bông, không hiểu sao cảm thấy trông nó có hơi chút tội nghiệp.
Sau đó, cậu liền đi tìm dì Ngô hỏi kim chỉ, cặm cụi chỉ khâu lại vết rách, cẩn thận đến từng đường kim mũi chỉ. Tuy rằng tay nghề của cậu không được tốt lắm, vẫn lộ ra đoạn chỉ trắng, nhưng nhìn thoáng qua thì không có vấn đề gì.
Lúc Lưu Vũ đang cầm con búp bê lên ngắm nghía thành quả của mình, một giọng nói trầm thấp và vô cùng thân mật chợt vang lên.
"Hôm nay Tiểu Vũ đã nhớ Kha Vũ chưa?"Lưu Vũ run tay, làm rơi con búp bê xuống đất, song âm thanh đó vẫn chưa dừng lại, tựa như một loại ma chú mang theo điềm xấu, khiến đầu cậu ong hết cả lên, bên ngực cũng nhói đau liên hồi. Đau đến mức hô hấp ngừng trệ.Cậu vội vàng nhặt con búp bê lên, mở bộ điều khiển ở phía sau lưng nó, rồi dứt khoát tháo pin ra. Bấy giờ, trong phòng mới im ắng trở lại.Cậu ngẩn ngơ ngồi trên giường nửa ngày. Cuối cùng đứng dậy, lục tìm một cái hộp xốp rồi nhét con búp bê vào bên trong.~~~~~~
Rittou: Đại loại là tôi đã hoàn thành cốt truyện rồi đó, giờ chỉ cần viết một lèo đến khi kết thúc thôi ~
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info