ZingTruyen.Info

Bệ Hạ Xin Tự Trọng

Chương 30: Vết tích mộng xuân

Subo1408

Beta: Subo

Kỷ Hành thấy được một cỗ thân thể.

Thân thể của nữ nhân, mềm mại trắng ngần, vô cùng mịn nhẵn, nắm vào trong tay giống như là đang sờ một con rắn ấm áp. Nàng đưa lưng về phía hắn, trên người dù một mảnh nhỏ cũng không mang, eo nàng bị hắn nắn bóp, nàng bất an vặn vẹo.

Kỷ Hành đè ở trên người nàng, ồ ồ thở gấp, hắn đẩy eo, đổi lấy là từng trận ngâm nga kiềm nén của nàng.

Nữ nhân đột nhiên quay đầu, hướng Kỷ Hành uyển chuyển mà cười, mị thái mọc lan tràn.

Trong lòng Kỷ Hành lại đột nhiên cả kinh. Bởi vì khuôn mặt kia không phải người khác, mà là Điền Thất. Kỷ Hành chỉ thấy trong não nổ vang một trận, giống như thiên lôi đang giáng ở khắp nơi, nhất thời toàn thân không thể nhúc nhích, tiếp theo đầu óc trống rỗng, mất đi ý thức.

Một lát sau, Kỷ Hành mơ màng tỉnh dậy, ánh vào mắt là ánh nến u ám xuyên thấu qua màn giường màu vàng, hắn đang mặc quần áo nằm nghiêng, đôi tay ôm lấy chăn mền, hai cái đùi sít sao khép lại, đè ép đệm chăn dưới người.

Hắn vừa động thân thể, thứ giữa hai đùi cách quần lót cùng chăn sinh ra ma sát nho nhỏ, vươn tay hướng chỗ ấy sờ, quả nhiên ướt một mảnh.

Trong phòng mùi long tiên hương (1)thoang thoảng, Kỷ Hành chuyển mình lại nằm xuống, giật giật chăn, mùi vốn được che dấu phía dưới chăn bay ra ngoài, bên trong màn giường nhất thời tràn ngập mùi xạ hương nhàn nhạt, làm cho người ta nghe thấy nóng hết cả mặt.
(1) Long tiên hương: Là loại hương liệu cao cấp quý báu nhất, có mùi thơm còn hơn cả xạ hương. Vật này thể rắn, được ngư dân ven biển vớt lên, sau vì mùi thơm kỳ lạ mà tiến cống cho hoàng đế. Dịch mặt chữ thì “long tiên” có nghĩa là nước miếng rồng, có tên này là do lúc “long tiên hương” mới được phát hiện thì bị các nhà luyện đan thời xưa cho rằng thứ này là “nước miếng” do “rồng” ở trong biển khi ngủ chảy ra. Nhưng thật ra “long tiên hương” là chất bài tiết của cá nhà táng, do khi cá nhà táng cắn nuốt các loại động vật lớn như mực hoặc bạch tuộc lại không thể tiêu hóa được chân răng hoặc các bộ phận cứng khác, nhữg thứ này tích ở trong ruột cá nhà táng, kích thích ruột của cá nhà táng phân bố ra một loại dịch có dạng như sáp nến bao bọc lại, từ đó hình thành “long tiên hương”. “Long tiên hương” bị cá nhà táng nôn ra hoặc bài tiết theo phân ra ngoài. (Hình ảnh liên hệ google ^_^)

Kỷ Hành thấp giọng than thở.

Thân là Hoàng đế, làm mộng xuân thì cũng thôi, thế nhưng lại còn mộng một gã thái giám.

Kỷ Hành cảm thấy có chút khó mà chịu nổi. Hắn nhắm mắt lại, trước mắt rồi lại hiển hiện ra cỗ thân thể mê người kia, trên thân thể đó nhưng lại là một khuôn mặt làm cho người ta khó chịu nổi.

Hắn chỉ đành mở to mắt, đôi tay nhẹ nhàng đè giữ huyệt thái dương.

Nhất định là bị chút thổ lộ lúc ban ngày kia của Điền Thất làm cho mê sảng, nên ban đêm không cẩn thận mơ thấy hắn. Kỷ Hành nghĩ, phải tìm cho chính mình một cái giải thích hợp lý, giấc mơ của con người vốn là kỳ lạ, không cần để ý làm chi.

Nhưng mà tuy rằng nghĩ như thế, trong lòng hắn vẫn như cũ có chút khó chịu.

Sáng sớm rời giường, đám nô tài trực ca sáng trong Càn Thanh cung muốn tới thỉnh an Hoàng thượng. Điền Thất mặt dày mày dạn kẹp ở chính giữa, liếc trộm đánh giá thần sắc của Hoàng thượng.

Có vẻ như là không quá tốt?

Đang đánh giá, không nghĩ đến Hoàng thượng cũng đột nhiên nhìn về hướng nàng, ánh mắt kia giống như là con dao nhỏ vậy, tựa hồ muốn cắt nàng ra nhìn một cái.

Điền Thất cuống quít gục đầu xuống, nghĩ trong lòng hôm nay Hoàng thượng không được cao hứng, cần phải cẩn thận làm việc. Hôm qua tuy rằng nàng lừa dối qua chuyện, nhưng trong lòng Hoàng thượng chưa hẳn không sinh nghi, nàng cần tìm cơ hội bày tỏ sự trung tâm.

Sáng sớm này bình an vô sự. Kỷ Hành hạ triều rồi đến thỉnh an Thái hậu, sau đó theo lệ thường đi điện Dưỡng Tâm làm việc.

Chỉ là thấy được Điền Thất đứng ở một bên, thì nỗi lòng của hắn liền có chút ưu phiền, luôn không tự giác nhớ tới giấc mộng hoang đường tối hôm qua, nghĩ nghĩ, thế là đối với Điền Thất càng không có tốt sắc mặt, mà nhịn không được trợn mắt nhìn nàng.

Điền Thất: “…”

Nàng thực là không biết bản thân lại làm sai cái gì. Ở trong lòng tử tế làm một phen tự mình kiểm điểm, Điền Thất nghĩ tới một chuyện, nàng từ trong tay áo lấy ra một cái khăn được gấp chỉnh tề, hai tay dâng tới trước mặt Kỷ Hành: “Hoàng thượng, đây là khăn của ngài. Cảm tạ ân điển săn sóc của Hoàng thượng, cho nô tài mượn dùng tấm khăn này. Ngự dụng vật nô tài không dám giấu riêng, mà đã giặt sạch sẽ. May mà bây giờ là mùa hè, nên khô được thật nhanh.” Nàng vẫn còn nhớ được lần trước Hoàng thượng bởi vì một chiếc khăn mà đối với nàng khó chịu, lần này lại trừng nàng, có lẽ vẫn là bởi vì chiếc khăn.

Không nghĩ tới Hoàng thượng lại đem bút quăng, nguy hiểm nhìn nàng: “Trẫm là loại người nhỏ mọn kia sao, một cái khăn cũng không bỏ được thưởng cho người?”

Điền Thất cảm thấy vị Hoàng thượng hiện tại này cùng vị Hoàng thượng trước kia đại khái là không phải một người, nàng đành phải đem khăn thu lại, bồi cười nói: “Là nô tài hiểu sai thánh ý, nô tài ngu dốt, nô tài cảm ơn Hoàng thượng thưởng.”

Thấy nàng lại làm ra trạng thái hèn mọn như thế, Kỷ Hành nhíu nhíu mày, cũng không lại cầm bút lên nữa, mà là đứng lên, quyết định đi ra ngoài đi dạo.

Giờ phút này Thịnh An Hoài không ở đây, Điền Thất tự nhiên là thay vị trí của ông ta, cùng theo bên cạnh Kỷ Hành hầu hạ. Đoàn người đi đi, không biết lúc nào đã đi qua cổng Trọng Hoa, thấy được bên trong có hai ba phi tử đang dẫn theo cung nữ đá xúc cúc.

Rất nhiều người đều biết khi Hoàng thượng còn làm Thái tử thì rất thích chơi xúc cúc. Chẳng qua hiện tại Thánh thượng thật sự uy nghiêm, tự nhiên sẽ không lại tự mình chơi mấy thứ này. Dù thế yêu thích của hắn chưa hẳn đã mất đi, vì vậy có người liền muốn ở chuyện này làm văn chương. Điền Thất chính là như vậy trải qua, hiệu quả rất không tệ.

Mấy người phi tử trước mắt này, tuy rằng điểm xuất phát ngay từ đầu có khả năng là lấy lòng Hoàng thượng nhưng hiện tại các nàng có lẽ là cũng cảm thấy thú vị, bởi vì các nàng đá được quá đầu nhập, thế nhưng không có phát hiện Kỷ Hành.

Điền Thất đi theo bên cạnh Hoàng thượng, hướng trong đám người nhìn lướt qua, ba vị phi tử một người là Tần, một người là Chiêu nghi và một người Mỹ nhân, vị phân cao nhất trong đó rõ ràng chính là Uyển Tần.

Điền Thất biết Hoàng thượng có thói quen xấu là thích nhìn lén người khác, hiện tại thấy được Hoàng thượng mang vẻ mặt hứng thú, nên cũng sẽ không sát phong cảnh mà đi kéo cần cổ gọi “Hoàng thượng giá lâm.”

Lúc này, quả bóng da kia bị một cung nữ có khí lực đặc biệt lớn đột ngột bay lên đá một phát, đá về hướng ngoài cửa. Mấy người ở đây thuận theo quỹ tích của bóng da mà nhìn, rốt cuộc phát hiện Hoàng thượng, người người đều kinh ở đương trường, ngây ngốc nhìn quả bóng da kia thẳng tắp đánh úp về Hoàng thượng.

Điền Thất phản ứng nhanh, hướng về phía trước nhảy dựng lên chắn trước mặt Kỷ Hành: “Hoàng thượng cẩn thận!”

Bị bóng da đập một chút cũng sẽ không chết, mà còn có thể ở trước mặt Thánh thượng bày tỏ trung tâm. Ngay tại giây phút quả bóng kia sắp chụp đến mặt thì Điền Thất vẫn còn đánh bàn tính sung sướng.

Nàng hiện tại quá cần thể hiện lòng trung tâm.

Nhưng mà sự đau đớn khi bị banh đập vào mặt trong dự đoán không có xuất hiện. Điền Thất bị Kỷ Hành ấn bờ vai kéo về phía sau, lập tức né tránh cú tập kích của quả bóng da. Tiếp sau, Kỷ Hành dùng bờ vai hơi hơi đụng vào, quả bóng kia liền bị đội lên không trung. Cái động tác này quá nhanh, Điền Thất căn bản là không thấy rõ ràng, nàng chỉ vừa đứng vững gót chân thì trước mắt liền thoảng qua bóng dáng màu nâu đỏ của quả bóng.

Người chung quanh đều bị phản ứng nhanh chóng, động tác mẫn tiệp của Hoàng thượng làm cho chấn kinh.

Điền Thất còn chưa có hoàn hồn, chỉ thấy đôi tay đang ấn trên vai nàng đột nhiên gia tăng lực đạo.

Thân thể Kỷ Hành thế mà bay lên không trung, chỉ có đôi tay còn để trên vai Điền Thấy làm điểm tựa. Hắn vịn Điền Thất, phần eo phát lực, hai chân chuyển nửa vòng, tìm đến vị trí thích hợp, nâng đùi thẳng băng để làm thân thể thăng bằng, một cái đùi khác thì lăng không đạp vào quả bóng đang từ trên không trung rơi xuống, quả bóng xoáy đánh về phía lỗ thông gió. Ánh vào trong mắt mọi người là một đường cong mạnh mẽ màu đỏ sẫm xẹt qua, phảng phất là một thanh trường đao, cắm thẳng vào cổ họng con mồi.

Tất cả mọi người đều xem ngây ngốc.

Trọn cái quá trình như là mây bay nước chảy vậy, không lưu nửa phần sơ hở ra ngoài. Bóng dáng tung bay của Hoàng thượng, so với hùng ưng càng thoăn thoắt, so với diều hâu càng sắc bén. Những động tác liên tiếp này hoàn thành trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi, lại có thể làm cho người ta rõ rõ ràng ràng khắc ở trong đầu, mỗi một cái tình tiết đều vô cùng sắc nét, tựa như thời gian vì hắn mà chậm lại bước chân.

Điền Thất không thấy được cái hình ảnh đặc sắc này, bởi vì nàng đưa thân vào trung tâm của hình ảnh. Hai vai nàng bị hắn vịn, cự ly với mặt hắn rất gần, nàng thấy được mặt mày hắn bay lên, thấy được khóe miệng hắn cong lên nét cười khe khẽ. Thân thể hắn ở giữa không trung xoay thành một cái độ cung, bởi vậy làm cho gió nhẹ gợi lên sợi tóc của hắn, nàng thấy được sợi tóc như mực kia vướng tại khóe môi đở ửng của hắn, bối cảnh phía sau lưng hắn cũng vì sự xoay tròn của thân thể mà không ngừng biến hóa, bầu trời xanh lam, hàng cây xanh lục, mái ngón lưu ly có màu vàng.

Lúc Kỷ Hành chạm đất, thân thể Điền Thất bị ép xuống một chút, nàng đứng không vững, theo bản năng nhấc lên cánh tay, choàng đến cần cổ của Kỷ Hành.

Kỷ Hành cảm giác đến thân thể của Điền Thất muốn áp xuống dưới, rất nhanh chóng đỡ bờ eo của nàng, đề phòng nàng ngã.

Đến khi hai người đứng vững được cơ thể thì tư thế đã vô cùng ái muội. Một người choàng cổ đối phương, một người khác ôm eo đối phương, bốn mắt nhìn nhau, tự thân đều không lời.

Mọi người thấy được quả bóng da gọn gàng dứt khoát bay qua lỗ thông gió, vốn định hoan hô, nhưng vừa hé miệng thì lại nhìn đến hình ảnh trước mắt, thế là lại yên lặng cấm thanh.

Có mấy người phản ứng chậm nửa nhịp, chưa kịp phanh lại, thế là chung quanh vang lên vô số tiếng vỗ tay.

Kỷ Hành ôm eo Điền Thất, chỉ thấy bờ eo dưới tay mềm mại mảnh mai, một nắm tay cũng khó mà nắm chặt, lại cúi đầu nhìn người nọ, chỉ thấy Điền Thất cơ hồ là hoàn toàn chui vào trong lòng hắn, một tay câu lấy cần cổ hắn, một tay vịn cánh tay hắn. Có lẽ là chấn kinh quá mức, lúc này đôi mắt Điền Thất trừng thật sự to, làn môi đỏ hồng hé mở, phun ra hơi thở ẩm ướt.

Không tiếng động dụ dỗ.

Thái dương có chút lớn, nắng chiếu đến nỗi đầu óc của Kỷ Hành nóng lên. Hắn cúi đầu nhìn Điền Thất, hỏi: “Còn không chịu buông tay?”

Mặt Điền Thất hốt đỏ lên, vội vàng buông tay ra.

Kỷ Hành buông ra nàng, đứng thẳng thân thể, đôi tay hơi có chút tận lực giấu ra sau lưng. Điền Thất cho rằng Hoàng thượng lại ghét bỏ nàng, vì thế nhanh chóng hướng phía sau lui một bước, cùng hắn kéo ra một chút khoảng cách.

Nhiệt độ trên mặt Điền Thất không giảm, nàng cúi đầu nhìn mặt đất. Kỷ Hành thấy vành tai của nàng đỏ cơ hồ muốn nhỏ máu ra, không khỏi mỉm cười.

Kỷ Hành phát hiện, thường xuyên bị thái giám khinh bạc, hắn thế nhưng đã có chút quen, mà không hề phản cảm giống như trong dự liệu. Cái ý thức này làm cho hắn khó chịu lắm lắm, thế là hắn hừ một tiếng rồi không lại nhìn Điền Thất, ngược lại đi vào trong cửa Trọng Hoa.

Mấy người bên trong cửa nhao nhao hướng Kỷ Hành hành lễ. Kỷ Hành thấy sắc mặt Uyển Tần tái nhợt, liền ân cần thăm hỏi một chút, không nghĩ đến hắn không hỏi còn đỡ, vừa hỏi xong, Uyển Tần trực tiếp loạng choạng. May mắn cung nữ bên cạnh nàng nhanh nhẹn đỡ lấy nàng.

Kỷ Hành sai người dìu Uyển Tần về cung, lại truyền thái y cho nàng xem bệnh. Vốn tưởng rằng Uyển Tần chỉ là vì thời tiết nóng mà trúng nắng, nào ngờ đến thái y hồi báo: Uyển Tần có thai.

Điền Thất vốn đi theo bên cạnh Kỷ Hành, bởi vậy là cùng lúc nghe được tin tức này đầu tiên. Nghe qua xong thì chỉ còn lại một trận líu lưỡi, vận khí của Uyển Tần này cũng quá tốt đi, mới chỉ thừa sủng một lần liền có bầu.

Kỷ Hành cũng có chút ngoài ý muốn, đương nhiên, càng nhiều là cao hứng. Cao hứng nhất tự nhiên phải kể tới Thái hậu, mấy ngày hôm trước mới nhắc tới cháu gái nhỏ, thì bây giờ liền có thai.

Uyển tần nghe đến lời này, trong lòng không vui, có ý gì chứ, vì sao vội nhận định là con gái.

Thẳng thắn mà nói, Kỷ Hành cũng hi vọng là con gái, sinh con đều mong nam nữ đều có, hắn đã có con trai, lại nhìn trình độ nghịch ngợm của Như Ý, nếu lại nhiều thêm một đứa, sợ là sẽ đem Hoàng cung làm sập.

Lại nói, chuyện tốt mà mẹ ruột của Kỷ Chinh làm, khiến cho ký ức của hắn và Thái hậu như hãy còn mới mẻ. Địa vị của Uyển Tần không thấp, trong nhà cùng Tôn gia lui tới mật thiết, cũng xem như có ngọn núi lớn dựa vào. Dù cho Kỷ Hành nghĩ muốn nhiều thêm mấy đứa con trai, thì cũng không hi vọng con trai chui ra từ trong bụng loại người này. Cho dù hắn biết bản thân mình sẽ không làm ra loại chuyện tốt như cha hắn năm đó đã làm nhưng tóm lại phải để cho Như Ý lưu lại chút địa vị, không sợ mùng một cũng phải sợ mười lăm(2), chuyện về sau ai biết được đâu.
(2) Nguyên văn là “không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất”. Câu tục ngữ TQ này Việt Nam mình không có, Grey cũng không biết có câu nào tương đương không, nên Grey chế câu trên cho nó thuần Việt chút thôi.

Tâm tư của Kỷ Hành không mấy người hiểu được, Điền Thất xem như là một trong số đó. Chẳng qua tạm thời nàng không quan tâm chuyện này, mà chuyện nàng tương đối để ý là, không biết vị Uyển Tần này có đối với nàng bất lợi hay không.

Trước kia Uyển Tần là một phi tử không được sủng, nên Điền Thất không sợ nàng nhưng hiện tại trong bụng nàng ta có cục thịt, lập tức sẽ không giống nhau. Liên tiếp hai ngày Hoàng thượng đều nghỉ ở trong cung của Uyển Tần, tuy rằng Uyển tần mang thai không thể thừa ân mưa móc nhưng đây cũng là thể diện mà người khác nằm mơ cũng mò không đến, cho nên trên mặt của Uyển Tần nhiều hơn rất nhiều phong quang, tuy đang có thai, bước chân đi đường lại so bình thường nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Điền Thất cẩn thận so sánh một chút lợi và hại, cảm thấy Uyển Tần hẳn là sẽ không đối nàng xuống tay. Một là vì động đến người ở Ngự tiền, phong ba nguy hiểm tương đối lớn, mất nhiều hơn được. Hai là, chút ân oán kia của nàng với Tôn Phiền, chưa chắc Uyển Tần đã có thể biết được. Tôn Tòng Thụy cũng không phải đần độn, làm sao sẽ đem chuyện ngu ngốc mà con trai mình làm đi khuếch đại, càng không thể vì nhất thời bực bội mà đem chuyện này đâm vào trong cung.

Nhưng mà Điền Thất rất nhanh phát hiện nàng sai. Nàng không thể coi nữ nhân như là nam nhân để mà suy đoán, càng không thể xem tất cả mọi người đều suy nghĩ thức thời giống như Tôn Tòng Thụy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info