[Bác Chiến] Phía Sau Bóng Tối (Hoàn)
Chương 25: Can đảm
Tôi yên lặng xuyên qua lớp kính thuỷ tinh nhìn Tiêu Chiến nằm trong phòng cách ly, những dấu vết xanh tím trên thân thể lộ rõ mồn một, đầu quấn một lớp băng mỏng màu trắng. Mặt nạ thở đeo trên gương mặt nhỏ, cậu tại giờ khắc ấy khiến tôi có cảm giác phảng phất mỏng manh như có thể tan biến.Đưa tay chạm lên mặt kính, tôi trầm mặc dõi theo từng tiếng động của máy đo nhịp tim vang lên chậm rãi đến ngứa ngáy.
Tiêu Chiến bị đánh gãy ba xương sườn, tay trái trật khớp, phổi tổn thương sâu, đầu còn có va chấn nhẹ.
Cậu đã qua hơn nửa ngày vẫn chưa tỉnh lại, tôi cũng đã chờ ở nơi này hơn nửa ngày.Ý nghĩ muốn đem những kẻ đã gây nên tổn thương lớn như vậy đối với Tiêu Chiến giết chết ngày một sâu đậm. "Bệnh nhân hình như suýt chút nữa đã bị cưỡng bức, phía trong đùi non đều có rất nhiều vết thương bầm tím còn mới. Do chống cự rất kịch liệt nên may mà tránh khỏi sự việc kia, nhưng cũng vì vậy mà thương tích mới dầy đặc như thế." Bác sĩ cầm hồ sơ bệnh án, không nhịn được cau mày:"Thanh thiếu niên hiện nay làm sao vậy? Là nam mà cũng muốn cưỡng bức nữa."Tôi nhớ lại câu nói của bác sĩ.Tầng hận ý dăng dẳng ẩn dưới sự bình đạm khô lạnh, tôi cũng đã sẵn sàng đoạt mạng những kẻ ấy.May mắn, thật sự may mắn khi Tiêu Chiến vẫn chưa bị những kẻ dơ bẩn kia động tới.Mặt kính lạnh buốt lan tới đầu ngón tay, lồng ngực phải mất một lúc rất lâu mới bình ổn trở lại được con tim nhức nhối."Tại sao anh lại không bắt máy?""Bên tai truyền tới lời nói gắt gao của Kế Dương, cả đoạn hành lang vắng lặng chỉ có âm thanh của em rõ mồn một. Tôi hơi xoay đầu, nhỏ giọng thì thào: "Xin lỗi em. Anh không chú ý.""Cậu ta đã chết hay là đang hấp hối mà anh lại đờ đẫn ra như vậy hả?"Tôi nhíu mày, có chút tức giận trước lời nói nặng nề của Kế Dương."Em đừng như vậy.""Em thế nào? Em rốt cuộc thì thế nào? Trong mắt anh chỉ có mình Tiêu Chiến, anh còn để ý đến em thế nào sao?"Tôi bình tĩnh xoay người, chạm vào tay Kế Dương trấn an: "Em nhỏ giọng một chút. Có chuyện gì chúng ta cùng trở về giải quyết được không?"Kế Dương nhìn tôi, lần đầu tiên tôi lại có thể nhìn ra rõ ràng bi thương vô hạn được chạm khắc vô hình trong mục quang đen tuyền kia. Tôi đau lòng siết lấy cánh tay em, muốn nói gì đó lại bị em mạnh mẽ gạt ra."Nhỏ giọng sao? Sợ rằng em ảnh hưởng đến cậu ta dưỡng bệnh?"Kế Dương đột nhiên đề cao âm thanh, gần như phẫn nộ gào thét giữa đoạn hành lang vắng người:"Anh rốt cuộc coi trọng cậu ta ở điểm nào? Tiền bạc nhan sắc cái gì cũng không có! Vì sao hơn bao nhiêu năm rồi vẫn là Tiêu Chiến, vì sao lúc nào cũng là cậu ta? Tiêu Chiến căn bản không cần anh, cũng không yêu anh! Cậu ta chỉ là kẻ không ai cần, kẻ vô dụng bị ruồng bỏ. Anh...""Im miệng! Không được phép nói cậu ấy như vậy!"Tôi tức giận gầm lên một tiếng, bước chân dằn lên mặt đất tiến tới túm chặt hai vai em, lửa giận ngùn ngụt bùng lên trong lồng ngực. Ngay sau đó, tôi lập tức sững sờ.Tôi chưa từng to tiếng với em, cũng chưa từng nặng lời với em.Chưa từng nghĩ sẽ tổn thương em. Nếu như bị ép buộc phải lựa chọn giữa em và cậu ấy, tôi đã từng có giây phút suy nghĩ rằng, người đó nhất định sẽ là em.Nhưng tới tột cùng, tôi dù cho chỉ có thể ngoan cố ôm trong lòng tình cảm vô vọng với cậu ấy, cũng không muốn cùng em đi đến tận cùng, không muốn em lãng phí tình cảm chân thành ấm áp em đã hết lòng trao tặng cho một kẻ vô tâm như tôi.Tôi từ trước cho tới nay chưa bao giờ cho rằng tình yêu là sai, chưa bao giờ cho rằng tình yêu của bản thân là lầm lỡ.Nhưng giờ phút của hiện tại tôi nghi hoặc chính mình, vì cái gì rốt cuộc lại đi tới bước đường này.Tôi làm tổn thương những người tôi yêu thương nhất, nhưng vẫn cứ ích kỉ như vậy, chưa từng muốn buông tay....Kế Dương xoay người bỏ đi, khoảnh khắc ấy tôi đã nhìn thấy em khóc.Lúc nào em cũng vì tôi mà rơi lệ, vì tôi mà thương tâm. Tôi lại chưa từng vì em mà làm một điều gì.....
Tiêu Chiến hôn mê hơn hai ngày, rốt cuộc dưới ánh mắt hoảng sợ của tôi dần dần tỉnh lại.
"Tiểu Chiến, có chỗ nào không thoải mái không?"Tôi quýnh quáng ngồi bật dậy, ríu rít bên cạnh Tiêu Chiến tới mức cậu phải nhíu mày, miễn cưỡng nâng khoé môi mỉm cười: "Không sao đâu.""Để tôi gọi bác sĩ!""Không cần, tôi muốn uống nước."Tôi mím môi, gật đầu rót ly nước rồi để cậu tựa vào ngực mình, chậm rãi đưa thành ly nghiêng vào làn môi khô khốc.Tiêu Chiến vô lực thấm ướt môi mới có thêm được chút sức lực, nửa nằm nửa tựa vào thành giường nghiêng đầu nhìn tôi. Mảnh băng trắng xoa quấn quanh cái đầu nho nhỏ làm tâm tình tôi thoáng chốc như rơi xuống hầm băng, không khỏi trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc đã có chuyện gì?"
"Gặp cướp."Tôi âm thầm siết chặt hai tay, lại không muốn vạch trần lời của Tiêu Chiến. Cậu nói dối vô cùng tệ, mỗi lúc như vậy hai bên tai sẽ đỏ lên, thoạt nhìn cực kì lộ liễu.Tôi gượng gạo cười, ngừng lại nhìn gương mặt xây xước của cậu, rốt cuộc không nhịn được mà cúi xuống ôm lấy Tiêu Chiến, siết cậu chặt chẽ trong lòng mình."Nhất Bác...""Tên ngốc."Tôi cảm nhận được thân người cậu có chút cứng nhắc, chỉ có thể luyến tiếc buông lỏng vòng tay."Tôi đã rất sợ..."Tiêu Chiến nhìn tôi, đôi mắt vẫn như xưa trong suốt không vương chút vẩn đục nào. Vẫn xinh đẹp sáng ngời như cũ dù cho bao tổn thương dồn dập.
"Tôi thật sự đã rất sợ cậu có chuyện gì, sợ rằng tôi không tìm được cậu...""Đừng nói mấy lời sến súa thế." Cậu bật cười, hơi đau đớn cựa mình, chậm rãi nhìn vào mắt tôi: "Nhất Bác, cậu cũng đừng dung túng tôi như vậy.""Tôi muốn thì sao?""Tôi với cậu có thể đến được sao? Cậu cũng biết là không thể mà."Những lời này có khác nào trực tiếp dùng dao đâm vào lòng tôi, tàn khốc đến vô vọng. Tôi nghiến răng, đỏ mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, giọng nói chỉ còn xót lại chút lý trí đang căng cứng giữ lại mà không gầm lên như kẻ điên."Cậu không thử làm sao mà biết?""Chuyện như thế này, có lần thử sẽ có lần tiếp, rồi kéo dài dây dưa đến không hồi kết...""Im miệng!" Tôi tức giận gào lên, nắm tay siết chặt: "Cậu coi tình yêu là thứ gì? Coi tôi là cái gì? Cậu rõ ràng cũng đã hôn đáp trả tôi! Tiêu Chiến, làm người không thể quá quắt như vậy!""Cậu có can đảm từ bỏ Kế Dương để đến với tôi sao?"Tôi ngẩn người.Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info