-Trưởng thành (1)
RynnX: sao không ai tin tôi, tôi đã bảo là không ngược mà 😭😭😭Vậy là đại chương [Nguyệt Dạ] đã hết rồi. Từ chương này trở đi, đã đến lúc Chiến ca nên nhường sự công lại cho bạn sói rồi :)))))Nhất Bác mà công lên, Chiến ca tuổi gì :))))*********
RynnX: tôi không tin cái đám bà 8 này là con cháu thế gia thiếu gia vương tử thế hệ vàng trong làng thừa kế :)))))))) tưởng tượng 3 đứa chồm hổm châu đầu vào nói chuyện t cười ẻ á :)))))
**********Vương Nhất Bác đứng trên ván trượt, không trình diễn kỹ thuật cao siêu gì, chỉ đơn giản dùng một chân lướt trên đường, đẩy mình trượt vòng vèo một đoạn.Hắn ủ rũ thở dài, nhớ đến chuyện hôm trước mà sầu não không thôi.Tiêu Chiến thế mà lại giận hắn.Hắn cũng không làm thêm điều gì ngu xuẩn, hắn biết, anh ấy là thẹn quá hóa giận.Mà hậu quả của người đàn ông có chút ngạo kiều khi giận lên, là hắn ôm chăn ôm gối đứng trước cửa phòng Tiêu Chiến, khổ sở gọi tên anh."Chiến ca...""Chiến ca~ có gì từ từ nói được không? Em cũng bất đắc dĩ mà...""Chiến ca~ ngoài này lạnh muốn chết...""Tiêu Chiến à...Anh ơiiiii~ anh giận em cũng không thể trừng phạt JJ của mình a, nó lâu lăm chưa được ăn no rồi, ngoài này lạnh như vậy, anh đang mưu hại tính phúc nửa đời sau của mình đấy..."Một cái gối theo cánh cửa mở bay thẳng ra ngoài, đập vào mặt hắn, cánh cửa nặng nề đóng lại."CÚT!!!"......................Nguyên nhân của sự việc trên là vào hôm xuất viện, Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác nói về thân thế của mình."...E...EastSun?"Vương Nhất Bác phấn khích gật đầu."Phải, là một trong 25 tập đoàn lớn-nhất-thế-giới."Hắn tự hào ưỡn ngực, muốn nhìn thấy được sự công nhận trong mắt Tiêu Chiến, thế mà nhìn vào chỉ thấy một tia hoang mang."Vương Nhất Bác cậu đừng đùa..."Đúng, thông tin này lớn quá Tiêu Chiến hơi bắt không kịp."Em đâu có ngốc mà lấy chuyện này ra đùa. Chẳng phải em đã từng kể về mẹ em sao. Sau khi ba em mất bà trở về nước kế thừa sự nghiệp của ông bà ngoại, sau đó sinh em ra. Vì lúc đó còn nhỏ quá, sau này lại không gặp bà thường xuyên nên em cũng không biết gì về chuyện làm ăn của nhà mình."Được rồi, Tiêu Chiến lấy lại bình tĩnh, nhìn đại nhân vật đang ngồi trước mặt."Ai nói cho cậu những chuyện này?""Là Lý Lộc a, một thành viên trong nhóm trượt ván của em. Ba cậu ta có tìm hiểu một chút về gia đình em, nói nhà Tôn thị là một gia tộc lâu đời, có từ thời Mãn Thanh...""Từ từ đã..."Tiêu Chiến ong ong đầu óc, chiếc xe lúc này vừa lúc quẹo vào một con đường nhỏ, thân xe hơi lắc lư khiến anh mất đà đổ về bên cạnh, được Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đón lấy."Vậy, Vương Nhất Bác, cậu là hậu duệ của một gia tộc lớn, là người thừa kế của tập đoàn xuyên quốc gia lớn nhất cả nước, chiếm đến gần 25% giá trị thị trường chứng khoán, chiếm 2/5 nên kinh tế trong nước? Khoan đã, cả thế giới chỉ có 18 quốc gia có GDP trên 500 tỷ USD, mà giá trị thị trường của EastSun đã lên đến 570 tỷ USD rồi...Phắc..."Tiêu Chiến ban đầu là kinh hãi, tự mình kết luận, lại bị bệnh nghề nghệp trỗi dậy, lầm bầm tính toán một lúc, cuối cùng chỉ có thể thốt ra một chữ, 'Phắc'!Không ai không biết đến EastSun, được mệnh danh là 'Mặt trời không bao giờ lặn', nhà nhà dùng gas EastSun, người người hằng ngày đổ xăng của EastSun, các nhà máy xí nghiệp, các công trình khổng lồ, bến cảng, sân bay, nhà ga...dùng dầu của EastSun, các nhà máy lọc dầu, giàn khoan, công trình khai thác khí...đều trực thuộc EastSun...Những thông tin Tiêu Chiến hằng ngày đọc được trên các trang báo kinh tế, các thống kê số liệu Tiêu Chiến biết được của tập đoàn này anh chỉ đọc qua. Dù sao cũng là ông trùm, thông tin nắm được cũng để đó, cũng chẳng liên quan gì tới công ty nhỏ bé của Tiêu Chiến, anh cần gì quan tâm.Chưa kể, thậm chí khi so với sản nghiệp Tiêu gia, chẳng khác nào so một cái bánh pizza size lớn phì nhiêu màu mỡ với bánh màn thầu trắng tinh cả.Bây giờ đặt cái khối cơ nghiệp to lớn đó lên người Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cảm thấy quả thật có chút không thích ứng nổi.Thẳng một đường về nhà, Tiêu Chiến vẫn không phản ứng, cả người ngơ ngẩn mặc cho Vương Nhất Bác ôm vào, đặt anh ngồi lên sô pha, rót cho anh cốc nước, lại tiếp rục ngồi xuống bên cạnh ôm anh."Anh đang nghĩ gì thế?"Vương Nhất Bác có ý muốn cười nhìn Tiêu Chiến, phản ứng của anh dù so với trong tưởng tượng của hắn khoa trương hơn một chút, cũng vẫn làm hắn hài lòng.Tiêu Chiến nghĩ cả một đoạn đường, sau khi cố gắng tiếp nhận người yêu bé nhỏ của mình là một đại nhân vật, anh cũng cảm thấy khá hơn một chút.Khoan đã, người yêu? Lại còn người yêu bé nhỏ? Tiêu Chiến âm thầm đỡ trán, chính mình cua nhanh quá, bản thân cũng phản ứng không kịp.Lại khoan đã, cậu ta biết tất cả việc này, vậy còn vui vẻ xem màn kịch của mình? Tiêu Chiến get được trọng điểm, quay sang trừng Vương Nhất Bác."Có phải ngay từ đầu em đã biết?"Vương Nhất Bác bộ mặt ngây thơ hỏi."Biết cái gì cơ?""Còn giả vờ với tôi? Em có tính toán hết rồi đúng không? Sau lưng là chỗ dựa to đùng như vậy, còn cần quái gì lo này lo kia. Em cố tình không nói để tôi tự mình đa tình, dùng khổ nhục kế đến mức như thế. Nói xem, nếu như em chỉ là người bình thường, có phải những lời tôi nói ở bệnh viện đã khiến em tổn thương rồi rời đi phải không?"Vương Nhất Bác tủi thân oan uổng nói."Em đâu có, chỉ là chưa tìm được dịp để nói cho anh thôi, lúc đó người ta rối rắm muốn chết. Với lại..."Hắn mặt cười hề hề, nịnh nọt sát lại gần."...với lại anh cũng đã thừa nhận dùng khổ nhục kế, chứng tỏ em là một phần rất rất quan trọng trong lòng anh không phải sao. Chiến ca anh cũng đừng tự lừa mình dối người nữa, anh ngay từ đầu căn bản đã rất yêu em rồi."Vốn muốn trừng phạt đứa nhóc này, lại bị nhìn thấu quỷ kế, Tiêu Chiến tức đến nghẹn.Bị nói trúng, Tiêu Chiến mặt đỏ tai hồng, chạy vào phòng ném chăn gối của tên nào đó ra ngoài."Ra sô pha tự mình sám hối đi!!!"
------Vương thiếu-------
✿✿✿✿✿
"...Nhất Bác, tôi là một tên tệ hại như thế đấy..."
RynnX: tôi không tin cái đám bà 8 này là con cháu thế gia thiếu gia vương tử thế hệ vàng trong làng thừa kế :)))))))) tưởng tượng 3 đứa chồm hổm châu đầu vào nói chuyện t cười ẻ á :)))))
**********Vương Nhất Bác đứng trên ván trượt, không trình diễn kỹ thuật cao siêu gì, chỉ đơn giản dùng một chân lướt trên đường, đẩy mình trượt vòng vèo một đoạn.Hắn ủ rũ thở dài, nhớ đến chuyện hôm trước mà sầu não không thôi.Tiêu Chiến thế mà lại giận hắn.Hắn cũng không làm thêm điều gì ngu xuẩn, hắn biết, anh ấy là thẹn quá hóa giận.Mà hậu quả của người đàn ông có chút ngạo kiều khi giận lên, là hắn ôm chăn ôm gối đứng trước cửa phòng Tiêu Chiến, khổ sở gọi tên anh."Chiến ca...""Chiến ca~ có gì từ từ nói được không? Em cũng bất đắc dĩ mà...""Chiến ca~ ngoài này lạnh muốn chết...""Tiêu Chiến à...Anh ơiiiii~ anh giận em cũng không thể trừng phạt JJ của mình a, nó lâu lăm chưa được ăn no rồi, ngoài này lạnh như vậy, anh đang mưu hại tính phúc nửa đời sau của mình đấy..."Một cái gối theo cánh cửa mở bay thẳng ra ngoài, đập vào mặt hắn, cánh cửa nặng nề đóng lại."CÚT!!!"......................Nguyên nhân của sự việc trên là vào hôm xuất viện, Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác nói về thân thế của mình."...E...EastSun?"Vương Nhất Bác phấn khích gật đầu."Phải, là một trong 25 tập đoàn lớn-nhất-thế-giới."Hắn tự hào ưỡn ngực, muốn nhìn thấy được sự công nhận trong mắt Tiêu Chiến, thế mà nhìn vào chỉ thấy một tia hoang mang."Vương Nhất Bác cậu đừng đùa..."Đúng, thông tin này lớn quá Tiêu Chiến hơi bắt không kịp."Em đâu có ngốc mà lấy chuyện này ra đùa. Chẳng phải em đã từng kể về mẹ em sao. Sau khi ba em mất bà trở về nước kế thừa sự nghiệp của ông bà ngoại, sau đó sinh em ra. Vì lúc đó còn nhỏ quá, sau này lại không gặp bà thường xuyên nên em cũng không biết gì về chuyện làm ăn của nhà mình."Được rồi, Tiêu Chiến lấy lại bình tĩnh, nhìn đại nhân vật đang ngồi trước mặt."Ai nói cho cậu những chuyện này?""Là Lý Lộc a, một thành viên trong nhóm trượt ván của em. Ba cậu ta có tìm hiểu một chút về gia đình em, nói nhà Tôn thị là một gia tộc lâu đời, có từ thời Mãn Thanh...""Từ từ đã..."Tiêu Chiến ong ong đầu óc, chiếc xe lúc này vừa lúc quẹo vào một con đường nhỏ, thân xe hơi lắc lư khiến anh mất đà đổ về bên cạnh, được Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đón lấy."Vậy, Vương Nhất Bác, cậu là hậu duệ của một gia tộc lớn, là người thừa kế của tập đoàn xuyên quốc gia lớn nhất cả nước, chiếm đến gần 25% giá trị thị trường chứng khoán, chiếm 2/5 nên kinh tế trong nước? Khoan đã, cả thế giới chỉ có 18 quốc gia có GDP trên 500 tỷ USD, mà giá trị thị trường của EastSun đã lên đến 570 tỷ USD rồi...Phắc..."Tiêu Chiến ban đầu là kinh hãi, tự mình kết luận, lại bị bệnh nghề nghệp trỗi dậy, lầm bầm tính toán một lúc, cuối cùng chỉ có thể thốt ra một chữ, 'Phắc'!Không ai không biết đến EastSun, được mệnh danh là 'Mặt trời không bao giờ lặn', nhà nhà dùng gas EastSun, người người hằng ngày đổ xăng của EastSun, các nhà máy xí nghiệp, các công trình khổng lồ, bến cảng, sân bay, nhà ga...dùng dầu của EastSun, các nhà máy lọc dầu, giàn khoan, công trình khai thác khí...đều trực thuộc EastSun...Những thông tin Tiêu Chiến hằng ngày đọc được trên các trang báo kinh tế, các thống kê số liệu Tiêu Chiến biết được của tập đoàn này anh chỉ đọc qua. Dù sao cũng là ông trùm, thông tin nắm được cũng để đó, cũng chẳng liên quan gì tới công ty nhỏ bé của Tiêu Chiến, anh cần gì quan tâm.Chưa kể, thậm chí khi so với sản nghiệp Tiêu gia, chẳng khác nào so một cái bánh pizza size lớn phì nhiêu màu mỡ với bánh màn thầu trắng tinh cả.Bây giờ đặt cái khối cơ nghiệp to lớn đó lên người Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cảm thấy quả thật có chút không thích ứng nổi.Thẳng một đường về nhà, Tiêu Chiến vẫn không phản ứng, cả người ngơ ngẩn mặc cho Vương Nhất Bác ôm vào, đặt anh ngồi lên sô pha, rót cho anh cốc nước, lại tiếp rục ngồi xuống bên cạnh ôm anh."Anh đang nghĩ gì thế?"Vương Nhất Bác có ý muốn cười nhìn Tiêu Chiến, phản ứng của anh dù so với trong tưởng tượng của hắn khoa trương hơn một chút, cũng vẫn làm hắn hài lòng.Tiêu Chiến nghĩ cả một đoạn đường, sau khi cố gắng tiếp nhận người yêu bé nhỏ của mình là một đại nhân vật, anh cũng cảm thấy khá hơn một chút.Khoan đã, người yêu? Lại còn người yêu bé nhỏ? Tiêu Chiến âm thầm đỡ trán, chính mình cua nhanh quá, bản thân cũng phản ứng không kịp.Lại khoan đã, cậu ta biết tất cả việc này, vậy còn vui vẻ xem màn kịch của mình? Tiêu Chiến get được trọng điểm, quay sang trừng Vương Nhất Bác."Có phải ngay từ đầu em đã biết?"Vương Nhất Bác bộ mặt ngây thơ hỏi."Biết cái gì cơ?""Còn giả vờ với tôi? Em có tính toán hết rồi đúng không? Sau lưng là chỗ dựa to đùng như vậy, còn cần quái gì lo này lo kia. Em cố tình không nói để tôi tự mình đa tình, dùng khổ nhục kế đến mức như thế. Nói xem, nếu như em chỉ là người bình thường, có phải những lời tôi nói ở bệnh viện đã khiến em tổn thương rồi rời đi phải không?"Vương Nhất Bác tủi thân oan uổng nói."Em đâu có, chỉ là chưa tìm được dịp để nói cho anh thôi, lúc đó người ta rối rắm muốn chết. Với lại..."Hắn mặt cười hề hề, nịnh nọt sát lại gần."...với lại anh cũng đã thừa nhận dùng khổ nhục kế, chứng tỏ em là một phần rất rất quan trọng trong lòng anh không phải sao. Chiến ca anh cũng đừng tự lừa mình dối người nữa, anh ngay từ đầu căn bản đã rất yêu em rồi."Vốn muốn trừng phạt đứa nhóc này, lại bị nhìn thấu quỷ kế, Tiêu Chiến tức đến nghẹn.Bị nói trúng, Tiêu Chiến mặt đỏ tai hồng, chạy vào phòng ném chăn gối của tên nào đó ra ngoài."Ra sô pha tự mình sám hối đi!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info