ZingTruyen.Info

[Chanbin] Ánh mặt trời phương Đông

Unnie dịu dàng- màn sương ấm buổi ban mai

rin1405

Đường phố phồn hoa tấp nập, người đến kẻ đi hối hả, ánh đèn neon từ các toà nhà hoà với ánh đèn đường mang vẻ hoa lệ mỹ miều cho thành phố này.
Ở nơi góc khuất ánh đèn có bóng dáng nhỏ gầy xác xơ, áo quần lắm lem, đôi mắt vô hồn nhìn cảnh tượng phồn hoa trước mắt, cô bé ấy cũng từng như những người đó từng có gia đình hạnh phúc, từng được dạo chơi dưới ánh đèn sặc sỡ ấy, nhưng giờ đây nó chỉ còn là quá khứ.

Hai khung cảnh đối lập nhau giữa thành phố xa hoa này vẫn không cản trở bước chân của người qua đường, có chăng chỉ là sự lạnh lùng của thế gian. Có người dừng lại nhìn cô bé ấy, cảm khái một chút rồi lắc đầu rời đi. Khi bạn ở dưới đáy cùng của xã hội mới thấu hiểu ấm lạnh tình người nhân gian, còn kẻ ở đỉnh cao vinh quang chỉ nhìn thấy hào quang mà bỏ qua đêm đen bên dưới. Cô bé đứng ở nơi đây nhìn thấu bộ mặt giả dối của biết bao kẻ khác, trái tim mang hi vọng nhỏ nhoi bị chà đạp chỉ còn lại sự chết lặng.

Thành phố hoa lệ này hoa dành cho người giàu, kẻ mạnh và sự chiến thắng. Lệ.dành cho kẻ nghèo hèn nơi đáy vực. Thật châm chọc làm sao....

***
Một chút mưa phùn vào sáng sớm, giọt mưa tí tách nhẹ rơi trên các phiến lá, trên phố thưa thớt người qua lại, bài nhạc dịu êm từ một quán cafe nào đó hoà lẫn tiếng mưa tất cả tạo nên bức tranh tươi mát.

Một chiếc xe đỗ bên đường, từ trên xe một cô gái dáng người mảnh mai bước xuống. Tay cầm ô nhẹ nhàng bước đi trên đường mưa, đôi mắt khẽ cong hình trăng khuyết. Khi đi ngang qua góc hẻo lánh ánh mắt cô chạm phải đôi mắt trống rỗng của cô bé kia, có cái gì đó thôi thúc cô tiến đến nơi đó. Nhẹ nhàng ngồi xuống, khoé miệng mỉm cười hiền hoà
"Bé à, em tên là gì?"
Cô bé chậm rãi chuyển động đôi con ngươi vô hồn nhìn gương mặt đối diện. Một chút sự sống bỗng loé lên, khoé môi nứt nẻ khép mở, giọng nói trầm khàn vì lâu lắm không được vang lên trả lời
"Ponzi"
"Thật là cái tên đẹp. Ponzi em có muốn cùng ta về nhà không?"
Lần đầu trong cuộc đời cái tên chìm sâu trong quên lãng của cô bé được gọi lên một cách đầy yêu thương, trân trọng như thế. Trái tim không ngừng run rẩy vì vui sướng, đôi mắt trở nên có hồn hơn bao giờ hết, nước mắt chảy dài trên hai gò má gầy gò. Cảnh tượng đau lòng như thế làm cô gái đối diện đau lòng.
"Em có thể theo chị sau?".
"Tất nhiên rồi"
Nhìn ánh mắt không có vẻ gì là nói dối kìa Ponzi mới thật sự tin đây là sự thật, trước đây cũng có người muốn đem cô bé về nuôi nhưng ánh mắt họ chỉ tràn ngập sự thương hại mà Ponzi ghét nhất là sự thương hại của kẻ khác.
Dù biết cô bé đối diện đang thăm dò suy nghĩ của mình nhưng cô gái vẫn không hề biểu hiện khó chịu, chỉ dùng ánh mắt ấm áp và nụ cười trong vắt để nhìn Ponzi. Nhận được cái gật đầu đồng ý, cô đưa đôi tay mềm mại đến trước mặt cô bé, nhưng đứa bé nhìn đôi tay dính đầy bùn đất của mình rồi giấu sau lưng mình, đôi mắt ngây ngô ầng ầng nước đáng thương.
Cô gái luồn tay ra sau nắm lấy đôi tay đầy bùn đất ấy mà không ngại ngùng
"Ponzi à, chị là Im Yeji sau này sẽ là Unnie của em. Chúng ta cùng về nhà nào"
Cảm nhận được hơi ấm từ tay Unnie truyền vào trái tim nhỏ bé, nhìn nụ cười đẹp như sương mai buổi sớm đó, hình ảnh này mãi mãi khắc ghi vào trái tim cô bé ấy đến tận nhiều năm về sau.
Cả hai cùng nắm tay dạo bước về nơi gọi là nhà, cơn mưa phùn đã tạnh từ bao giờ lộ ra nhưng tia nắng ấm áp, mưa đến nhanh đi cũng nhanh. Cô bé Ponzi lúc này đang đắm chìm trong hạnh phúc, mà không hay biết bánh xe vận mệnh đã lăn bánh từ lúc nào.

Nụ cười xinh đẹp của Yeji không chỉ chinh phục cô bé Ponzi nhỏ, mà hút mất trái tim của một kẻ chán chường bên kia đường.

*****
Khi trở về Ponzi mới biết Unnie xinh đẹp là tiểu thư cao quý. Nhà họ Im vốn dĩ là sát thủ ngầm, sau này chuyển sang buôn bán chính đạo, còn hắc đạo thâm sâu kia họ vẫn là tồn tại không thể xem thường. Yeji từ nhỏ đã ốm yếu không thích hợp cho công việc sát thủ, lão gia chủ lại yêu thương cô hết mực, đúng trước yêu cầu của con gái cưng ông không chút nghĩ ngợi mà đồng ý. Từ đây nhị tiểu thư Im Ponzi đã xuất hiện và trở thành nỗi khiếp sợ của bao người.
Vì muốn trả ơn Unnie Ponzi cố gắng học tập không ngừng nghỉ, với tố chất kỹ năng sát thủ hiếm có, cô bé nhanh chóng được lòng gia chủ và dần được giao các nhiệm vụ quan trọng, trở thành át chủ bài của gia tộc Im- với tên gọi Candy Blood. Câu nói ám ảnh giới ám sát năm ấy "Ponzi I'm here", kẻ nào nghe được câu này xin chúc mừng bạn đã có suất vé du lịch Địa ngục dài hạn.
10 năm trôi qua Yeji và Ponzi vừa là chị em như ruột thịt, vừa là bạn tâm giao, hai người hiểu rõ nhau đến mức chỉ cần nhìn thoáng qua đã hiểu nhau cần gì.  Dù Ponzi vì Yeji trở thành sát thủ máu lạnh tàn nhẫn nhất, nhưng chỉ cần ở bên Unnie cô bé vẫn là Ponzi năm nào, nụ cười thơ ngây đó vẫn mãi mãi chỉ dành cho Unnie mà thôi.

***
Một ngày nắng đẹp hiếm hoi đầu đông Yeji và Ponzi quyết định đi ngắm hoa Venus nở, nhìn Unnie háo hức như vậy Ponzi chỉ khẽ lắc đầu đầy cưng chiều, thanh xuân thiếu nữ cô không có hứng thú, nếu là Unnie thì không sao cả. Nhưng hôm nay linh cảm của cô cứ mách bảo sẽ có chuyện không hay xảy ra, và bây giờ có tên mặt chán đời đang cầm bó hoa Venus tỏ tình với Unnie nhà cô, ngay trước mặt cô T.Ỏ.T.Ì.N.H với Unnie nhà cô.
Unnie xinh đẹp nhà cô một năm không ra ngoài bao nhiêu lần, đi mua sắm ăn uống lành mạnh tại sao lại có tên có cái gương mặt chá đời (rất đẹp trai), gầy còm nhom như tên nghiện lâu năm (cao thon dài) đã vậy còn mặc bộ quần áo u ám như ma quỷ (mặc áo đen vs quần jean rộng xám) theo đuổi chứ.

Choi Seung Wan từ năm ấy nhìn thấy Yeji  quan tâm đứa trẻ vô gia cư đó, đã bị nụ cười của cô thu hút, anh ta ở những nơi tối tăm quan sát cô, ngắm nhìn cô qua tán lá, dần dần sự hứng thú biến thành tình yêu chân chính. Hôm nay dưới tàng cây Venus   Choi Seung Wan đang khụy đầu gối chờ nghe đáp án.
"Ừm,
Ta đồng ý"

*****

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info