ZingTruyen.Info

[Chanbin] Ánh mặt trời phương Đông

Màn đêm kéo dài trong tuyệt vọng

rin1405

Nỗi ám ảnh quá khứ và lòng thù hận năm xưa không chỉ khiến Jae Won bị tra tấn thống khổ trên con đường leo đến đỉnh cao mà nó gần như là sự dày vò từ trái tim đến tâm hồn của cậu ngay lúc này. Phải chăng thù hận là thứ khiến cậu phải chùn bước trên con đường truy cầu sức mạnh? Không ai có thể giải đáp thắc mắc này ngoài bản thân cậu cả.

Dù trong lòng dấy lên nỗi sợ không tên nhưng cả ba người Ngô Ngọc Hưng, Lee Eui Woong và Ahn Hyeong Seop vẫn quyết định đặt chân tiến lên Thang Vọng Tâm. Không ngoài dự đoán áp lực nặng nề đổ xuống đè nặng bước chân hai con người mang nỗi ám ảnh với giao tiếp xã hội. Nếu như Ahn Hyeong Seop là sự phiền muộn cùng chán ghét nội tâm dơ bẩn của kẻ khác thì Thang Vọng Tâm như chiếc búa bổ từng nhát từng nhát vào trí óc của cậu ấy. Bên đây Lee Eui Woong kẻ bị lãng quên trong gia tộc luôn chịu sự bắt nạt, dè bỉu của người khác thấu hiểu sự khinh thường, thượng đẳng song hành với sự rẻ mạt nhân cách con người làm cho cậu trở nên tàn bạo trong tính cách như loài thú hoang không kiềm chế được, Thang Vọng Tâm như ngòi thuốc kích thích sự tàn khốc đẫm máu trong tiềm thức cậu đánh thức con thú hoang ấy khỏi giấc ngủ say cắn nuốt lí trí, ép cậu rơi vào cảnh phát cuồng không kiềm chế được.

Càng lên bậc cao sự thúc ép cùng áp lực càng tăng cao, cám dỗ trỗi dậy mãnh liệt thử thách giới hạn con người càng tăng. Dù đứng trên cao đầy lo lắng cho những người bạn nhưng Kim Taerae không cách nào giúp họ vượt qua vì chính bản thân cậu cũng không còn thoải mái như lúc ban đầu. Nội tâm cậu cũng có những góc khuất không ai biết được.

Ấy thế nhưng giữa những u tối cạm bẫy lòng người trỗi dậy kia có một người mang đầy ánh sáng bước lên thoải mái không có rào cản nội tâm nào cả. Ngô Ngọc Hưng với trái tim và tâm hồn mang ánh nắng mặt trời từ Phương Đông xa xôi một lòng kiên định tiến về phía trước, trái tim cậu chỉ có một mục tiêu không thay đổi. Cậu là người duy nhất không bị vấy bẩn bởi những muộn phiền, ô uế nhân gian, là người mà Phụ Thần chờ đợi rất lâu rất lâu, đáng tiếc Người đã ngã xuống mà không kịp nhìn thấy.  Một bước của cậu tựa như nghìn trùng vạn bậc, thoáng chốc trước mắt đã là bậc cuối cùng dẫn đến lối ra. Cậu vừa ngạc nhiên xen lẫn chần chừ mãi. Nhìn xuống bên dưới những người bạn đang chịu sự dày vò của bóng tối, trái tim cậu đã quyết định vì họ mà quay lại.

Kim Taerae lúc nhìn thấy cậu bạn xa lạ ấy như con gió nhẹ mang hương Hoa đào lướt qua bản thân tiến đến đỉnh cao ấy thì ngạc nhiên vô cùng, bản thân cậu hiểu rõ chính cậu đã là người nhanh nhất cho dù vẫn có những góc khuất tăm tối vẫn phải tốn không biết bao lâu để vượt qua chặng đường này. Thế nhưng cậu bạn tựa ánh sáng rực rỡ kia lại lướt qua dễ dàng như thế, rốt cuộc phải là người từ đâu đến lại mang sự thuần khiết đến vậy. Tự sâu thẳm trong tim cậu có sự kính nể lẫn rung động không tên vì sự thuần khiết ấy. Nhưng khi nhìn thấy người vốn dĩ sẽ rời khỏi đây quay lại với ánh mắt kiên định kia- cậu đã đắm chìm trong cảm giác rung động mãnh liệt.

Bỏ qua sự an nhàn của bên trên, phía dưới bậc thang đầy ắp những kẻ vướng lại nhưng vẫn cố lết lên những bậc cao hơn, hoàn cảnh chỉ có tiếng la hét thảm thiết chói tai. Nhưng cảnh tượng khủng khiếp nhất chính là hai người duy nhất không vượt qua bậc đầu tiên. Hai người đó chính là Koo Bon Hyuk và Choi Byeong Seop.

Khi Ngô Ngọc Hưng tiến đến hướng của hai người họ, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về nơi bậc thang đầu tiên, cảnh tượng đập vào mắt mọi người là sát khí chết chóc ngập trời xen cùng bóng tối thù hận che lấp khoảng không rộng lớn. Màu đen của bóng tối bao trùm cả khoảng không làm người ta không nhìn rõ bên trong xảy ra cớ sự như thế nào, những kẻ mang nội tâm độc địa nhất đang kẹt ở bậc 4 bậc 5 không chỉ cảm nhận độ tà ác của bóng tối mà còn rợn người vì cái lạnh và bị độ sắc bén của sát khí chết chóc vô tình sượt qua làm bị thương không ít, dù bị áp lực đè nặng nhưng đứng trước cái chết những kẻ đó dùng tất cả sức mạnh trong cuộc đời chạy trốn lên bậc cao hơn, lúc thoát khỏi ma trảo của cái chết bọn chúng thở phào nhẹ nhõm rồi đón nhận sự đè nặng của Thang Vọng Tâm, chưa bao giờ chúng cảm thấy áp lực này dễ chịu khoan khoái như lúc này.

Tất cả cùng hướng về phía dưới mong muốn biết chuyện gì đã xảy ra, nếu như chuyện thiếu gia nhà họ Koo thì họ vẫn nghe được tiếng gió về quá khứ của cậu ta còn về phần cậu thiếu gia nhà họ Choi thì hoàn toàn không có thông tin nào. Nhìn mức độ khủng khiếp của hai tên quái vật này họ bất giác khiếp sợ, phải là kẻ khủng bố đến như thế nào mới có thể mang trong tâm mình bóng tối và sát khí lớn như vậy. Tất cả lũ người ở đây đều chung suy nghĩ "Sau này không nên chọc hai kẻ điên này".

Ngoại trừ nhóm của Lee Eui Woong đang lo lắng phía trên, dù họ biết nhau từ nhỏ nhưng quá khứ của nhau mỗi người họ đều chưa từng nói ra, nhìn thấy cảnh tượng này mỗi người họ đều chỉ có sự đau lòng tràn dâng, vì chính những đứa trẻ mang trong mình gánh nặng thừa kế ngôi vị cao mới nếm trải những nỗi đau mà không phải ai cũng chịu được. Nên họ hiểu rất rõ bản thân hai người bạn của mình phải trải qua nỗi đau khủng khiếp thế nào mới đắm chìm vào địa ngục sâu thẳm như vậy, đặc biệt làm người ta giật mình nhất là cậu bạn ngốc nghếch Choi Byeong Seop hay ngơ ngác kia. Giờ họ không thể giúp được gì mà chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người bạn thân của mình bị đè ép trong áp lực khủng khiếp kia.

Ai là người có thể cứu vớt hai người đó cũng như cứu vớt chính họ ra khỏi những bóng tối nỗi đau này hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info