ZingTruyen.Info

[Chanbin] Ánh mặt trời phương Đông

Bản hoà âm Rừng và Biển. Tang tóc Lễ cưới màu máu

rin1405

∆ Poseion là tên của Thần biển trong thần thoại hy lạp

Ngày hôm nay trên đảo Jeju con người, Nhân ngư và tinh linh đã cùng nhau trở thành nhân chứng cho hôn lễ lịch sử giữa Nhân ngư và Nữ Thần Bắc Âu vĩ đại.
Buổi lễ được trang hoàng với cổng dẫn vào bằng dãy hoa Tử đằng tím hồng đan xen nhau, dưới chân là những loài dây leo dại được mang từ rừng cây phương Bắc xa xôi. Tiếp nối là những thác nước đồ sộ được lấy từ vực sâu biển vô vọng, phía dãy đá được đính bằng những rạng san hô nhiều màu sắc khác nhau, dưới chân thác là bụi hoa Lily of the Valley (Quốc hoa của Phần Lan) nghiêng mình soi bóng giữa dòng nước, hoa Holtasóley (Quốc hoa Iceland) dù nhỏ bé nhưng vẫn vươn cánh hoa mạnh mẽ hướng về phía xa để dành những lời chúc phúc xinh đẹo nhất cho cặp đôi, cặp đôi Calluna Vulgaris hoa Saxifraga Cotyledon (cả 2 đều là Quốc hoa của Na Uy) dùng màu sắc và gắn kết của mình như lời chúc đẹp nhất gửi đến họ, còn hoa Campanula (Quốc hoa Thụy Điển) khẽ rung từng cánh hoa hoà vào nhịp điệu vui mừng hôm nay.
Phía xa xa kia không còn là biển vô tận xanh ngút tầm mắt mà là một khu rừng sồi xen lẫn bạch dương cùng hàng thông đầy mê hoặc nhưng cũng không kém phần huyền bí xen lẫn nguy hiểm khôn lường.

Hôm này là ngày đặc biệt nhà họ Koo và phía thần Odin cho phép giới truyền thông của đại diện đến để quay chụp, nguồn tư liệu hấp dẫn thế này các nhà đài tranh nhau để được vào. Cuối cùng nhà đài Tem Daily đã chiến thắng. Các máy quay đã được khởi động sẵn sàng để ghi lại những khoảnh khắc có một không hai này.

Từ phía thác nước các Nhân Ngư xinh đẹp biểu diễn một màn múa uốn lượn trên không với những chiếc đuôi xinh đẹp. Các nàng tiên Fairy nhẹ nhàng rắc những bụi tiên tô điểm thêm phần kỳ ảo, từ các bụi cây những tinh linh rừng rậm mang theo phép thuật đủ màu sắc làm cho cả cánh rừng tràn ngập hoa nở. Tinh linh gió cuốn từng cánh hoa bay theo la đà tràn ngập không gian bữa tiệc. Từ xa kia một chiếc xe được làm bằng thạch anh tím, hai bên nạm hai viên đá hổ phách to cỡ nắm tay được kéo bởi thần mã Sleipnir, phía trên lưng ngựa là thần Odin tay cầm theo ngon giáo dài đầy uy dũng.
Khi chiếc xe dừng lại từ trong xe bước ra là Vili với bộ váy cưới trắng tinh khôi,mái tóc vàng dài điểm xuyết những đoá hoa tigon trắng thuần khiết cùng sợi dây đeo trước trán đính viên đá Sapphire, đôi mắt xanh đong đầy sự hạnh phúc. Phía trên đài cao Dong Hwa đang mặc bộ vest trắng cùng cà vạt chỉn chu, mái tóc đen vuốt ngược lộ ra vùng trán xinh đẹp, gương mặt hạnh phúc dịu dàng nhìn cô dâu của mình bước đến. Thần Odin giao tay của Vili cho Dong Hwa và cảnh cáo "Ta giao lại em gái ta cho ngươi, nếu ngươi làm tổn thương đến em gái ta thì cả ngươi và gia tộc ngươi sẵn sàng gánh chịu lửa giận từ ta"
"Ta dùng danh dự và thề với dòng máu Phụ Thần đang chảy trong ta hứa sẽ bảo vệ và yêu thương Vili cả đời này"

Nghe được lời hứa mình cần Thần Odin đi đến vị trí của mình, nhìn đôi trẻ cùng thề nguyện và sau đó trao nhạu nụ hôn ngọt ngào nhất. Các nhân ngư và Dong Hwa đồng loạt xướng ca bài hát cổ xưa ngàn đời, phía Vili và các tiên cùng nhảy múa ngân nga giai điệu của Rừng già. Cả hai như hoà âm với nhau tạo nên Bản hoà âm Rừng và Biển.

Không ai để ý đến trong một góc tối có hai kẻ kỳ lạ đang nhỏ một chất lỏng đỏ sậm vào thức uống của buổi tiệc thân rồi nhanh chóng thân ảnh cả hai biến mất. Phục vụ đi vào cảm thấy có gì không đúng nhưng vẫn mang các loại đồ ăn và nước uống để chiêu đãi khách. Vili và Dong Hwa đi chào hỏi những người quen, đến chỗ của thần Odin và tộc trưởng họ nhẹ nhàng gật đầu và trò chuyện một số việc sau lễ cưới, Vili cảm thấy có chút khát nước, nàng vươn tay đón lấy một ly nước từ phục vụ và chậm rãi uống. Lúc Dong Hwa quay sang thì nàng đã uống xong, cả hai lại quay trở lại khu vực khách để chào hỏi.

Đột nhiên một vị khách đang nói chuyện bỗng ngã ra đất, miệng ông ta rào gú lên những tiếng kêu thảm thiết, cơ thể biến thành màu xám tro toả ra mùi tanh tưởi, tiếng kêu ban nãy trở thành tiếng gầm gừ của dã thú, lớp da khô quắt lại chỉ chừa lại lớp dịch nhầy kinh tởm. Nó nhanh chóng vồ đến người đối diện mở hàm răng sắc nhọn cắn vào cổ người nọ, máu bắn tung toé ướt cả mảng cỏ dưới chân, tất cả xảy ra quá nhanh mọi người chưa kịp phản ứng lại thì đã có người chết, bầu không khí ngưng trọng cùng tiếng nhai nuốt của con quái vật kia. Đại pháp sư đang niệm chú để xử lý con quái vật thì bỗng nhiên bị người bên cạnh tóm lấy cắn phập vào cổ chết không nhắm mắt. Dần dần có vô số khách khứa biến thành loại quái vật đáng ghê tởm kia rồi cắn chết người bên cạnh mình, hiện trường hỗn loạn không thể tưởng tượng. Bên phía gia tộc họ Koo và thần Odin cũng có tộc nhân và tinh linh bị biến đổi. Thần Odin nhíu lại nhanh chóng đem lọ nước thanh tẩy ra ngoài, tộc trưởng Koo dùng phép thuật đánh vỡ chiếc bình rồi dùng sóng âm phân tán các giọt nước khắp khu vực. Tất cả quái vật bị nước thanh tẩy chạm vào kêu lên một tiếng thảm thiết rồi hoá thành cát bụi, tình hình tạm thời được khống chế lại. Tất cả chỉ mới là sự bắt đầu hay đã kết thúc?

Vili cảm thấy cả người nóng ran, cơ thể đau đớn như bị hàng ngàn con kiến gặm cắn, nàng cảm giác sinh mệnh của mình đang dần xói mòn bởi một thứ đáng ghê tởm tồn tại trong cơ thể, Vili sợ hãi vội chạm tay vào bụng mình- một sinh linh nhỏ bé đang thành hình nơi đó, đôi mắt nàng ngấn lệ, nàng cố gắng dùng tất cả sức mạnh để bảo vệ kết tinh tình yêu của nàng và Dong Hwa. Vili nhìn Dong Hwa đang lo lắng cho nàng, đôi mắt ngấn lệ "Xin lỗi, em bị cảm nhiễm rồi".

Bầu trời vang lên tiếng sấm rền báo hiệu sự chia đầy đau khổ, Dong Hwa rất muốn hỏi số mệnh rằng sao bất công với họ như thế, chia cắt họ nhiều năm như vậy vốn nghĩ sẽ hạnh phúc dài lâu nhưng giờ đây cả vợ và con của anh đang đứng bên bờ vực cái chết. Đôi mắt Dong Hwa hằn lên màu máu, chỉ cần kẻ thù xuất hiện anh sẽ xông đến giết chết hắn ngay lập tức, đôi tay siết chặt đến bật máu được Vili cầm lấy, nàng nhẹ nhàng nhìn Dong Hwa khẽ lắc đầu. "Ta cũng là một nữ thần-tức là phụ thần như lời chàng nói, dòng máu trong ta không cho phép những thứ ghê tởm này chiếm lĩnh được ta, ta không sao cả"

"Bộp...bộp..." Tiếng vỗ tay vang lên giữa không gian đau thương làm chói tai người nghe, kẻ vỗ tay không ai khác chính là Koo Jump em trai của Đại tế tư hiện tại- và giờ là kẻ phản bội.

"Haha không hổ là nữ thần Vili, ngay cả máu của Phụ thần Ansti ngươi cũng có thể cầm cự lâu đến vậy. Ai da~ nhưng dù ngươi có là nữ thần mạnh nhất vùng Bắc Âu đi chăng nữa thì việc biến thành lũ As chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Eh~~~~ không đúng với sức mạnh này lũ As sao có thể xứng để được người chuyển đổi chứ. Ngươi nghĩ sao về con rối dưới trướng của Ansti, một ví trí vừa chuẩn với khuôn mặt xinh đẹp này"

"Còn các ngươi ở đây dù không uống máu của ngài Ansti thì những chất độc từ xác của lũ As vẫn sẽ khiến sức mạnh của các ngươi giảm đi so với thường ngày ha..ha....ha..." Koo Jump nở nụ cười đầy khả ố rồi nhìn quanh một lượt, khi nhìn thấy thần Odin hắn ta hơi hoảng sợ nhưng nghĩ đến những người phía sau hắn ta bình tĩnh trở lại. Koo Jump hạ lệnh cho lũ As (lúc này mang hình dáng con người- cao cấp hơn chất nhầy lúc nãy) tấn công những người sống sot, còn lão ta mang ra một con dao nhỏ, cắt cổ tay mình miệng đọc những câu chú kì lạ, máu của hắn ta tự động vẽ thành biểu đồ hắc ám kỳ lạ giữa không trung, ma pháp hắc ám tụ họp vòng thành những mảng tối đen ngòm. Từ phía vòng tròn một bàn tay xương xẩu vươn ra tiếp đó là một bộ mặt nham nhở những khối thịt thối rửa, sự tà ác lan tràn khắp cả vùng biển Vô Vọng này. Thần Odin nhìn kẻ thù, tay cầm ngọn giáo thần dũng mãnh tiêu diệt lũ As, ngọn giáo thần bay khỏi tay cắm vào giữa sọ tên kia. Nhưng hắn không hề hấn gì, đưa tay rút ngọn giáo rồi ném trả về cho thần Odin, miệng cười khằng khặc "Haha quả nhiên là kẻ mạnh nhất vùng Bắc Âu xứng danh chiến thần vĩ đại. Nhưng ngươi mãi mãi không thể giết được ta, ta cũng không giết được ngươi. Nhưng giết em gái cùng đồng tộc ngươi thì có thể"
"Một phụ thần sơ khai lại tha hoá đến độ này. Dù không giết được ngươi nhưng không để ngươi thoát thân thì Odin ta vẫn làm được"
Nói rồi hai người lao ra biển Vô Vọng, từng luồng hắc khí và ánh sáng xen kẽ, sức mạnh khủng khiếp làm rúng động khắp thế giới, đồng thời cũng làm tỉnh giấc ngủ say của một kẻ khác.

Phía Dong Hwa lúc này đang bị bao vây bởi lũ As nâng cấp, Dong Hwa dìu Vili đứng dậy, mở khoá hộp dụng cụ đa dụng tìm được một tấm vải trắng, thêm một ít thuật chú đơn giản anh dùng nó để cố định Vili ôm chặt mình, nếu để nàng ấy rời khỏi tầm mắt không biết anh sẽ nổi điên như thế nào. Sau khi hoàn tất Dong Hwa lạnh lùng liếc bọn quái vật, cơ thể biến hoá một phần cánh tay bắt đầu lao vào trận chiến, nơi nào anh đi qua nơi ấy máu chảy thành dòng, xác As bị sóng âm cắt nhỉ thành mảnh vụn. Mỗi khi giết một As Dong Hwa lại càng hưng phấn lạ thường, dòng máu bạo ngược của Nhân ngư thức tỉnh, nhanh chiếm lĩnh tâm trí, trong đầu Dong Hwa chỉ có 1 ý nghĩ"Giết...giết sạch bọn chúng". Một đôi tay nhẹ ôm lấy anh "Dong Hwa à", giọng nói dịu dàng đưa tâm trí anh trở lại, nhìn cảnh tượng trước mắt anh ôm chặt lấy Vili "Cảm ơn em". Lấy lại được bình tĩnh, Dong Hwa di chuyển đến phía sau Koo Jump, nhân lúc lão ta không chú ý bàn tay anh đâm xuyên qua ngực bóp nát trái tim kết thúc sinh mạng hèn mọn của lão. Koo Jump không thể tin nhìn về phía sau, trước khi chết lão cũng không ngờ tới mình sẽ chết trên tay của cháu trai mình, càng không ngờ lũ As mình cất công nuôi dưỡng lại vô dụng như vậy. Koo Jump chết không nhắm mắt.

Hai kẻ mạnh nhất lúc này đã quay lại sau cuộc chiến, thần Odin một tay cầm giáo 1 tay ôm vai đang chảy máu, còn kẻ đối diện chỉ bị trầy vài chỗ. Tiếng cười khặc khặc vang lên khắp không gian, nhìn biểu hiện này cũng đủ rõ ai là kẻ thắng cuộc. Odin nhìn dáng vẻ hắn đôi tay siết chặt lại "Poseidon- ta thật không ngờ phụ thần sơ khai như ngươi lại trở thành kẻ phản bội, hừ.... "
Poseidon nhìn Odin rồi đảo mắt nhìn xung quanh thu mọi biểu cảm và tình hình, giọng đầy chăm chọc
"Đúng là lũ phế vật.
Không sao ta sẽ tự mình làm phần còn lại, tiễn đưa tất cả các ngươi về với cát bụi ha...ha...."
Hắn ta vừa nói vừa giơ hai tay lên, giữa tay xuất hiện quả cầu màu đen với sức mạnh khổng lồ đủ để thổi bay cả hòn đảo này. Thần Odin mang cây giáo và gọi ra thanh Chùy để trước ngực, nhìn về phía Vili đằng sau được Dong Hwa che chở, ngài nở nụ cười chua xót. Nhìn dáng vẻ của kẻ đối diện, Poseidon cười càng to hơn "Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể chống lại nó sao. Đây là chiêu mà Phụ thần-không chủ nhân của ta sáng tạo ra để giết chết lũ Phụ thần sơ khai các ngươi. Ha...ha sức mạnh của Thần mạnh nhất...." Chưa kịp nói dứt câu Poseidon thấy cảnh tượng trước mắt thay đổi, gương mặt những kẻ đối diện nhìn hắn đầy kinh hoàng, không là kẻ phía sau hắn. Chiếc đầu của hắn tiếp đất nhanh gọn, từ đám cỏ phía dưới hắn đã thìn thấy chiếc lưỡi hái khổng lồ nhuốm đầy máu của mình, không chỉ máu của hắn mà còn của những kẻ như hắn cũng kết thúc dưới tay của chủ nhân của nó-Vua của cái chết V.X. Poseidon không ngờ đến V.X kẻ ngủ say kia lại xuất hiện tại đây, trước khi mất đi ý niệm cuối cùng hắn đã nhìn thấy gương mặt lạnh lùng và đôi mắt đỏ hờ hững kia.
Sau khi giết Poseidon V.X nhìn sang Odin, đôi mắt khẽ chớp nhẹ như chào hỏi, lúc nhìn đến Vili trong lòng của Dong Hwa mày ông ta khẽ giật nhẹ một cái, đôi môi mỏng mím chặt lại. Xoay người bước vào cánh cổng dẫn đến Địa ngục chỉ để lại một câu "Hai năm. Nước thanh tẩy"

Odin như nghe hiểu ý của Hắn, quay đầu nhìn Vili, hạ quyết tâm ông ta ngay lập tức đi đến chỗ nàng rồi giành nàng khỏi tay Dong Hwa và dùng chiếc giáo dài đâm xuyên vai của cậu rồi bảo "Hỡi kẻ thất bại bởi máu và thù hận- Ta sẽ mang Vili về thế giới Bắc Âu, hai năm sau ta sẽ đến đón ngươi để gặp em ấy"

Dong Hwa muốn đuổi theo nhưng vết thương nơi vai đau đớn tận xương tủy, cây giáo của Thần Odin đã ghìm chặt không cho cậu thoát ra, Dong Hwa cố gắng vẫy vùng nhìn người vợ mà mình yêu lại lần nữa bị mang đi, bản thân Dong Hwa phẫn hận trong lòng đến cùng cực chàng vùng khỏi sự giam giữ của cây giáo, máu thịt lẫn lộn nhưng đau đớn ấy chàng không để tâm chỉ chạy theo màn sáng đang dần biến mất kia nhưng cơ hội đã không còn. Đôi mắt đỏ máu như điên dại nhìn vào hư vô, phía sau là cây giáo vẫn lẳng lặng nằm đó cũng khung cảnh tang thương nhuộm đỏ bởi màu của máu và ánh hoàng hôn, tất cả được lưu lại vào camera của loài người như tư liệu về ngày đẫm máu nhất.

****
Vili được thần Odin đưa về rừng Bắc Âu, dưới sự kiên trì các Domovoi đã dựng nên lồng chắn bảo vệ nàng, bàn tay của ông lão Domovoi lớn tuổi nhất chạm vào bụng nang mang sức mạnh ấm áp nhẹ nhàng bao trọn sinh mệnh nhỏ bé. Các tiên nữ thay nhau dệt các tấm lụa từ ánh sáng xinh đẹp và thay nhao choàng lên những vết thương của Vili. Tiên Fairy mang bụi tiên đổ vào bánh xe nước trên cao, bánh xe lăn bánh răng cũ kỹ mang theo bụi tiên cùng cánh hoa và tinh dầu lan khắp không gian, Odin cho tộc khổng lồ canh giữ các cửa ngõ vào khu rừng, sau đó cầm chiếc bình đến cây Yggdrasil nhẹ nhàng múc một ít nước, phía sau Ngài xuất hiện chiếc bóng tối tăm, không biết cả hai đã nói gì chỉ thấy Odin cầm trên tay chiếc lọ bạc . Ngài trở về nơi Vili đang nằm nghỉ, nhẹ nhàng cho nước thanh tẩy cùng chất lỏng màu đỏ được rót từ lọ bạc bí ẩn hoà vào nhau, đưa chiếc cốc đến trước mặt Vili, nàng hiểu ý nhẹ nhàng uống hết mà không tò mò đó là gì. Vì cả hai là anh em chảy cùng dòng máu, họ nương tựa nhau trải qua bao biến cố, nên Vili không hề nghi ngờ anh trai mình cái gì cả, nàng chỉ muốn hỏi anh trai mình vì sao lại chia cắt nàng và Dong Hwa. Odin hiểu ý nàng chỉ trả lời "V.X đã nói em chỉ có thời gian hai năm để sống, đứa bé trong bụng em nếu muốn không bị lây nhiễm chỉ có thể dùng bụi tiên và phép thuật của Domovoi cộng với nước thanh tẩy để nuôi lớn nó.
Còn tên kia, hắn đã không giữ lời hứa thì đây là sự trừng phạt mà ta dành cho hắn". Vili hiểu ý gật đầu, nhưng khoé mắt lăn dài những giọt nước mắt đau khổ, nàng hiểu tình yêu của anh trai dành cho mình, nhưng nỗi đau bị chia cắt với người mình yêu không thể nào đong đếm được. Sờ vào bụng mình, Vili kiềm nén nước mắt, cầu xin anh trai "Có thể cho tha thứ cho em cầu xin Người để em và anh ấy được bên nhau những ngày cuối được không? Vì đứa bé trong bụng em cầu xin Người"
Thần Odin thở dài, nhìn em gái mình khóc và cầu xin tuyệt vọng trái tim ngài cũng đau không kém nhưng nếu để tên kia được toại nguyện Ngài cũng không dễ chịu, vì hắn mà giờ đây đứa em gái xinh xắn nhất thế gian lại phải chịu những đau khổ cùng cực, thậm chí mất đi sinh mạng quý giá. Ngài hận hắn cũng hận chính mình "Đợi đứa bé ra đời ta sẽ suy nghĩ"
Vili nghe đến đây bỗng mỉm cười, nàng biết anh trai sẽ mềm lòng chỉ là lời nói hơi thô cứng mà thôi.

***
6 tháng trôi qua giữa khu rừng thần tiếng khóc của trẻ em vang vọng, một sinh linh mới chào đời báo hiệu tân sinh mới, nhưng cả khu rừng lại im lìm buồn bã vì nữ thần xinh đẹp của họ đang dần bị bóng tối nuốt chửng, những cơn đau hành hạ nàng suốt thời gian qua đã bào mòn đi vẻ đẹp năm ấy, nhưng nàng vẫn mỉm cười với họ nụ cười thuần khiết ấy vẫn không thay đổi. Vili hiện tại đã không còn xinh đẹp như thuở ban đầu, mái tóc xác xơ khô cứng, làn da trắng bệch không còn sức sống loang lổ những vết đen do hắc khí ăn mòn, chỉ có đôi mắt xanh vẫn sáng rực rỡ như ngày nào.

Nhớ đến Dong Hwa và nàng lúc biết nàng mang thai chàng ta cười ngây ngô, ngốc nghếch như vậy, còn sờ bụng nàng trò chuyện với con dù đứa bé vẫn chưa thành hình, Dong Hwa từng nói rằng nếu đứa bé là con gái thì nàng sẽ đặt tên còn là con trai thì Dong Hwa sẽ đặt tên cho nó (anh ta ghen vì chỉ cho phép Vili gọi tên của mình anh ta mà thôi trừ Thần Odin ra). Khoảnh khắc ấm áp ấy như vừa mới đây thôi, Vili khẽ nói "Koo BonHyuk- ánh sáng ấm áp mà Thần đã ban tặng chính là tên của con- cái tên mà cha con đã chọn", thần Odin đến thăm em gái nghe đến cái tên này khựng lại một chút, rồi bước đến giường của nàng tiếp nhận đứa bé. Nhìn em gái ngày càng yếu ớt trước cái chết Odin lòng quặn đau, nhìn đứa trẻ trên tay mình thật lâu, giơ tay đưa đứa trẻ lên không trung rồi đọc một đoạn chúc phúc cổ xưa, Vili kinh ngạc nhìn người, đôi mắt đong đầy dịu dàng khẽ nhắm lại, nàng đã rơi vào giấc ngủ dài thật dài.

****
Lại thêm một năm trôi qua đứa bé ngày nào giờ đã lớn nhanh như thổi, nhờ sự chăm sóc của các tinh linh và tiên rừng Bonhyuk dù chỉ 1 tuổi nhưng tất cả chú ngữ ma thuật và mẹo chạy trốn trong rừng cậu đã thuộc lòng. Không giống đứa trẻ bình thường khác Bonhyuk đã biết chạy nhảy, biết đọc biết viết cùng cách săn bắn và kĩ năng khác dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của thần Odin và các phụ thần khác của khu rừng.
Hôm nay thần Odin lạnh mặt khác thường tiến đến chỗ Bonhyuk đang chơi đùa, nhẹ nhàng xách cậu lên bằng một tay, sau đó dùng cánh cổng di chuyển đến Rừng Bóng Tối- như tên gọi của mình đây là nơi quanh năm không nhìn thấy ánh mặt trời, ở đây chỉ có Ma thụ sinh trưởng, các loại quái vật ở đây chỉ có cắn xé, tàn sát lẫn nhau để sinh tồn. Những trận mưa mang nguyên tố hắc ám đậm đặc ăn mòn máu thịt cùng đầm lầy thâm sâu nơi ẩn núp những mối tai hoạ ngầm không nói trước được. Đây là nơi Odin giam giữ kẻ thù và các tên hung thần ác sát bắt được sau những trận chiến.
Bonhyuk cảm thấy sợ hãi nơi đây, cậu nhìn Odin đầy đáng thương nhưng chỉ nhận được cái nhìn lạnh lùng thấu tâm can, Odin đưa cho cậu một con dao bạc sắc bén và chỉ nói một câu rồi biến mất "Sống. 3 tháng sau ta đến đón ngươi, nếu chết ở đây cũng là do số mệnh của ngươi"
Lòng Binhyuk lạnh căm, cậu được các vị Tiên nuông chiều đã quen nay nhìn lại cánh rừng u ám nước mắt lã chã rơi xuống, bình thường nếu cậu đau thì các Tinh linh đã lo lắng quay vòng để chữa trị nhưng nay cậu khóc lâu thật lâu cũng không ai quan tâm, chỉ có tiếng gầm gừ của dã thú và tiếng sột soạt của những bụi gai bóng tối va vào nhau săn mồi.

****
Thấm thoát 3 tháng đã trôi qua, Odin như đúng hẹn đến cửa rừng để đón Bonhyuk trở về, chờ đợi và chờ đợi... Trong khoảng thời gian này trên tay ngài vẫn lun cầm mảnh đá sinh mệnh mà ngẩn người, nghe tiếng bước chân từ xa đi tới từ trong bóng tối một đứa trẻ bước đến cả người chồng chất những vết thương lớn nhỏ, đôi mắt không còn sự hồn nhiên ngây ngô mà tràn ngập sương lạnh giá mùa đông , ẩn bên dưới là sự khát máu nguy hiểm chực chờ. Trên tay cầm con dao bạc sáng lấp lánh, gương mặt lạnh lẽo vương đầy những vết máu của Quái vật, nhìn dáng vẻ đã trải qua một trận chiến cam go.
Tay phải nhẹ lau vết máu, miệng Bonhyuk khẽ nói "Đi thôi", thần Odin khẽ gật đầu cả hai cùng bước vào cánh cổng rời khỏi nơi u ám này.

Không ai biết một đứa trẻ 1 tuổi vì sinh tồn ở cánh rừng này tự tay giết bao nhiêu con quái vật, khóc bao nhiêu nước mắt, suýt chết vì những bụi gai ma quái bao nhiêu lần, bị những sự xinh đẹp giả dối cám dỗ bao lần rồi bị đâm chằng chịt những vết thương, những lần vì cơn đói phải tự tay cắt thịt sống để ăn, uống máu để đỡ khát. Những lần bị mưa Hắc ám ăn mòn da thịt đau đớn tận xương tủy, những lần đi qua đầm lầy Tử vong suýt bị quái vật ăn thịt, bị nhấn chìm giữa bùn đất không giãy giụa được nhưng tự thân biến thành Nhân ngư dùng sức mạnh tự có để thoát khỏi. Đau đớn nhất là khi cậu ấy gặp những vị thần khác, những con người khác trao đi tin tưởng để nhận lấy sự thật tàn khốc bị lừa lọc, đánh lén cùng sự phản bội. Những ánh mắt chế nhạo, cười cợt đó mãi khắc sâu vào tim của cậu bé và cậu đã giết người. Hai tay cậu nhuốm đầy máu của thần, ma, người sát khí càng nặng tâm càng lạnh lẽo.

Khi trở về đến khu rừng quen thuộc lại xa lạ sát khí của Bonhyuk mới giảm lại, chạy đi tìm mẹ của mình thì bắt gặp một người đàn ông xa lạ đang dịu dàng ôm mẹ vào lòng, lần đầu Bonhyuk nhìn thấy được nụ cười dịu dàng của mẹ như thế. Trái tim chai sạn vì u ám của cậu được thắp lại ánh sáng, Vili đã nhìn thấy cậu, khẽ dịu dàng vẫy cậu đến chỗ Dong Hwa để hai cha con được gặp nhau. Dong Hwa khiếp sợ nhìn đứa trẻ 1 tuổi trước mắt, cả người đầy vết thương vùng đôi mắt thâm trầm khó dò này, anh không thể tin đây là con của mình và Vili, nhưng mối liên kết sâu sắc của huyết mạch đã chứng minh cậu bé là con anh. Càng nhìn đứa trẻ này anh lại càng đau lòng, khẽ ôm con vào lòng nhẹ nhàng xoa đầu "Xin lỗi vì đến muộn, ta là cha của con Bonhyuk ạ" Những tưởng cậu bé sẽ vui mừng vì gặp được ba ruột của mình bởi vì trước đây Bonhyuk lúc nào cũng nói với tất cả mọi người muốn gặp ba mình, nhưng giờ đây tất cả cảm xúc của cậu chỉ còn sự trống rỗng và lạnh băng. Vili bối rối nhìn sang Odin nhưng người chỉ tránh mặt nàng đi, Dong Hwa cũng nhận thấy được sự kỳ lạ của con trai nhưng anh không thể làm gì được.
Khoảng thời gian sau đó gia đình họ sống bên nhau, cố gắng cùng tạo sự bù đắp trong lỗ hỏng hạnh phúc trước đây. Bonhyuk nhìn sự chăm sóc dịu dàng mà cha cậu dành cho mẹ, ánh mắt nụ cười xinh đẹp của mẹ khi bên cạnh ba, dù không nói ra nhưng cậu cảm giác mình là người thừa thãi giữa hai người họ. Nhưng cậu không cảm thấy đau lòng, vì sao chính cậu cũng không hiểu được. Đến một ngày khi Bonhyuk đi thăm mẹ sự nhạy cảm của cậu bỗng phát hiện chuyện kì lạ, đôi mắt mẹ không còn sáng trong mà thay vào đó là sự tà ác khó kiềm nén, dưới lớp áo những hoa văn đen đã bao trùm khắp cả cơ thể, Bonhyuk cảm thấy đây không còn là người mẹ mà mình biết, nhìn sang người được gọi là cha kia, ánh mắt ông ấy đầy đau khổ và không nỡ, phải rồi cha cậu yêu mẹ như thế làm sao lại không nhận ra bà thay đổi chứ, chỉ là ông ấy không chấp nhận sự thật mà thôi.

Hôm nay Vili đã biến mất, tất cả cùng đi tìm nhưng không thấy, Odin và Dong Hwa không hẹn mà nghĩ tới việc tồi tệ nhất, ôm lấy Bonhyuk rồi nhanh chóng di chuyển đến cây Yggdrasil, và nhìn thấy thân ảnh của Vili đang nhảy múa trên rễ cây, miệng ngân nga giai điệu không lời-Bản hoà âm Rừng và Biển-bài hát chúc phúc chỉ dành riêng cho nàng và người ấy. Kết thúc điệu nhảy Vili với đôi mắt và nụ cười dịu dàng xinh đẹp năm ấy đã trở lại, nhìn về phía họ và nói "Em xin lỗi vì đã gây đau khổ cho tất cả những năm qua, vậy nên em muốn mọi người mãi mãi chỉ nhớ đến dáng vẻ xinh đẹp này của em mà không phải là bộ dạng quái vật ghê tởm hung ác kia.
Odin anh trai của em, cảm ơn anh vì tất cả việc anh làm cho em.
Dong Hwa, em không hối hận vì đã yêu anh. Phải sống thật tốt vì con của chúng ta.
Bonhyuk à mẹ yêu con rất nhiều.
Tạm biệt."
Vili nhảy xuống dòng sông thanh tẩy cuồn cuộn phía dưới, Dong Hwa và Thần Odin đã bị Vili dùng những bụi gai và chú thuật khống chế dù nhanh chóng bị phá giải nhưng tầng tầng lớp lớp thi nhau cản lại khiến cả hai không kịp đỡ lấy nàng ấy. Tiếng hát của Vili vang vọng hoà cùng tiếng nước chảy trở thành bản thơ ca của rừng rậm mãi về sau. Các loại hoa bỗng tàn lụi, cây nhanh chóng khô héo, bầu trời đổ mưa tiếc thương cho sự ra đi của nàng. Dong Hwa hét lớn trái tim chàng chết lặng từ đây. Odin cũng hét lên một tiếng thê lương, chỉ có Koo Bonhyuk đứng nơi đó im lặng không nói gì, nước mắt hoà vào màn mưa, lần đầu tiên cậu biết đau lòng là gì. Tuy không hiểu tình yêu là gì nhưng cậu cảm nhận được tình yêu khắc cốt ghi tâm của ba mẹ.

***
Nhiều năm sau Koo Bonhyuk được dẫn về gia tộc Koo, học tập thơ ca Nhân ngư, trui rèn tính cách, và được ban cho sức mạnh Thiên âm, ngày ngày đắm chìm trong thơ ca đã trở thành chàng thanh niên nho nhã có nụ cười ấm áp như gió xuân. Vì là hậu duệ của thần Vili Bonhyuk được phép qua lại hai thế giới, cậu học tất cả bài hát của rừng rậm, nắm giữ giai điệu của nó, khí chất của cậu không còn lại sát khí năm nào chỉ có dịu dàng vô hạn. Nhưng chỉ có Odin biết nụ cười của cậu ta không chạm tới đáy mắt, chứng kiến tranh đấu Gia tộc và con người ở thế giới kia làm màn sương băng kia càng dày và thâm sâu, bây giờ cậu ta đã biết ẩn giấu mình rồi.

Hôm nay Koo Bonhyuk cưỡi thiên mã đến ngắm nhìn dòng sông ở cây thế giới, nhìn cậu đang suy tư nhưng lại như không nghĩ gì. Thần Odin đén trước mặt cậu nhìn về phía xa xăm rồi nói "Đã đến lúc rồi nhỉ?"
"Phải"
.....

****Còn 10 ngày nữa đến đại lễ trăm năm

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info