ZingTruyen.Info

ÁM DỤC

Ám dục - Chương 116

feelregret82

Chương 116

Dung Ân sợ Nam Dạ Tước sẽ phát hiện, không dám nán lại lâu, trước khi đi từ trên giá sách rút quyển sách.

Lúc đi qua cửa phòng anh, Dung Ân cũng không có nghe được có động tĩnh gì, anh mặc dù đề phòng cô, nhưng thực chất bên trong, vẫn là tín nhiệm.

Mấy ngày kế tiếp, Lý Hàng cùng A Nguyên có đôi khi ban ngày sẽ đi qua, Dung Ân không thích đi ra ngoài ăn, mỗi lần đều là Nam Dạ Tước đi ra ngoài mua đồ ăn trở lại, cô tự mình làm.

Năm này thực sự rất nhanh, đến ngày thứ sáu đầu năm, Nam Dạ Tước muốn đi ra ngoài tham gia dạ tiệc, bộ lễ phục chuẩn bị cho Dung Ân từ trước đã đặt xong, lúc đưa tới, cô cũng không có ý định đi. Vương Linh đã trở lại, hết thảy, khôi phục lại quỹ đạo bình thường, anh đã thay y phục đi tới trên ban công, bộ lễ phục đó liền bày ra ở giữa giường lớn.

"Một mình anh đi đi, Nam Dạ Tước, anh cho rằng tôi sẽ có loại tâm tình này sao?"

Nam Dạ Tước ở bên người cô ngồi xuống, kéo qua hai bả vai Dung Ân làm cho cô dựa sát tại trước ngực mình, "Chỉ là dạ tiệc từ thiện mà thôi, một lúc sẽ về, lộ cái mặt mà thôi. "

"Tôi không có hứng thú. " Dung Ân bỏ tay của anh qua một bên, cầm lấy lược chải chuốt cẩn thận cho Dạ Dạ.

Không khí có chút lúng túng, Nam Dạ Tước sắc mặt hiển nhiên u ám, nhưng nếu Dung Ân không bận tâm cảm thụ của anh, anh không kiên trì nữa, từ trong tủ quần áo tìm ra cà vạt sau đó tự xuống lầu.

Dung Ân đứng ở trên ban công, nhìn xe Nam Dạ Tước chạy nhanh ra khỏi Ngự Cảnh Uyển, cho đến rất xa sau, cô mới thả Dạ Dạ xuống đứng dậy. Lý Hàng cùng A Nguyên hẳn là bận rộn công tác, hai ngày này cũng cũng không đến, Dung Ân đi tới đầu cầu thang, thấy Vương Linh đang ở dưới lau chùi, cô theo hành lang rón ra rón rén đi tới trước thư phòng, mở cửa đi vào.

Loại dạ tiệc từ thiện này, hàng năm đều có mấy lần như vậy, Nam Dạ Tước cũng rất phiền chán, cho nên đều chỉ có ý đến một chút.

Lúc anh đi vào, vừa vặn, đứng ở trên đài phát biểu chính là Bùi Lang, đây là chính phủ đứng ra cử hành, cho nên người trình diện đặc biệt nhiều.

Hạ Phi Vũ mặc lễ phục đến, cô buông cánh tay Hạ Tử Hạo ra, đi tới bên người Nam Dạ Tước, "Chỉ một mình anh sao? Bạn gái đâu rồi?"

Nam Dạ Tước nhàn nhã đi dạo cầm cốc chân dài đi tới ban công, hai mắt anh sáng quắc, đưa mắt trông về phía xa, toàn bộ thành phố Bạch Sa thu hết vào trong tầm mắt, "Tôi chỉ là tới đây lộ cái mặt thôi, tí nữa liền trở về".

Hạ Phi Vũ để tóc rũ xuống, tóc uốn lọn lớn vừa khéo che kín hai bên, Nam Dạ Tước nghiêng đầu, thấy vẻ mặt cô ta hiện lên ai oán, anh không khỏi giơ tay lên, muốn vén lên tóc dài hai bên của cô.

Hạ Phi Vũ cả kinh lui về, Nam Dạ Tước biết trong bóng ma lòng cô còn chưa tản đi, tay anh cũng không có thu hồi, "Tôi chỉ muốn xem một chút".

Con người đen láy trên mặt liền nổi lên tầng nước, về sau do dự một chút, đem mặt của mình dán vào lòng bàn tay Nam Dạ Tước, ngón cái của anh vuốt ve trên mặt non mịn của cô ta, đem một ít tóc gạt ra. Vết sẹo kia, đã không có như ban đầu đập vào mắt kinh sợ, nhưng vẫn còn một vệt hồng tồn tại, muốn nó nhạt đi, e rằng còn cần chút thời gian.

Nam Dạ Tước ngón cái ở phía trên xẹt qua, áy náy trong lòng thản nhiên dựng lên, cái xúc giác dữ tợn khi sờ vào đó, gợi lại trí nhớ đêm đó. Hạ Phi Vũ chớp hàng mi dày, nước mắt rớt xuống trên mu bàn tay anh, cô nhìn thấy trong mắt buông lỏng cùng với mềm mại, cô tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, thân thể từ từ nghiêng qua, bước qua hai bước, dựa vào trên đầu vai anh.

"Hai vị thật là có nhã hứng, ở nơi này đón gió ngắm trăng sao?" Bùi Lang khóe miệng chứa ý cười đi qua, quần áo cắt may vừa vặn toả ra khí chất bất phàm, Hạ Phi Vũ khẽ nhíu mày, không để lại dấu vết từ trước người Nam Dạ Tước rút ra, "Thì ra là Bùi công tử. "

"Giới thiệu bạn gái của tôi, Tiêu tiểu thư. " Bùi Lang đem tay phải đưa về phía sau, hai người chỉ thấy một đôi tay tách ra khỏi bức rèm che, cô gái đi tới có vóc người duyên dáng, lễ phục màu đen bao toả ra tư thái gợi cảm xinh đẹp, cô gái đem tay phải để trong lòng bàn tay Bùi Lang, cả khuôn mặt theo ánh đèn sáng ngời hiện lên hiện trước mặt người khác, "Tước, đã lâu không gặp. "

Hạ Phi Vũ sắc mặt cứng đờ, trên mặt nụ cười thiếu chút nữa khó có thể duy trì. Nam Dạ Tước nhận ra người phụ nữ này, cô là người mẫu Tiêu Hinh, cô đã từng được anh bao nuôi qua, chỉ là không phải ở Ngự Cảnh Uyển.

Cô gái đã sớm không phải còn bộ dáng ngây ngô ban đầu, cô đưa tay ra, hướng về phía Hạ Phi Vũ, "Hạ tiểu thư, đã lâu không gặp. "

Ngại đang trước mặt người khác, Hạ Phi Vũ phải cùng cô nắm tay, "Đúng vậy, đã lâu không gặp. "

"Các người biết nhau sao?" Bùi Lang tay trái theo thói quen liền ôm eo Tiêu Hinh, "Hẳn là, còn là quen biết đã lâu?"

"Xem như thế đi. " Tiêu Hinh khóe miệng câu khởi cười nhạt, ngay cả Nam Dạ Tước cũng kinh ngạc, "Các người làm sao sẽ biết?"

Sắc mặt Hạ Phi Vũ ngẩng lên đang vui vẻ từ từ lộ ra âm trầm cùng với bất an, cô tay trái nắm chặt chén rượu trong tay, thần sắc thấp thỏm, trước tiên mở miệng nói, "Tước, anh quên sao, chỗ anh ở trước kia, anh thường xuyên để cho em đi qua lấy đồ cho anh, có đôi khi chuẩn bị dạ tiệc muốn mặc quần áo, thường xuyên qua lại, chúng ta dĩ nhiên là biết. "

Hạ Phi Vũ hiện tại mới cảm giác mình đến cỡ nào bi ai, anh có vô số nữ nhân, thế nhưng nhiệm vụ của cô, vĩnh viễn chỉ là các vai diễn giống nhau mà thôi.

Tiêu Hinh kéo lên khóe miệng sau gật đầu, trong ánh mắt cũng rất lạnh, ánh mắt càng giống một thanh kiếm bắn về phía Nam Dạ Tước, "Tước, anh còn nhớ rõ anh ban đầu là vì sao không quan tâm tôi sao?"

Bùi Lang hoàn toàn giống như là người ngoài cuộc đứng ở bên cạnh, nhưng hắn ít nhiều gì cũng biết chuyện Nam Dạ Tước cùng Hạ Phi Vũ, mà tin tức về Tiêu Hinh, cũng là hắn ngoài ý muốn biết được, cơ hội hôm nay, quả quyết không phải là vô tình gặp được, hắn phải trợ giúp Dung Ân, cho cô ở phía sau đẩy một cái.

Nam Dạ Tước đối với chuyện bỏ rơi phụ nữ, từ trước đến giờ không có kiên nhẫn, thân hình cao to thu hồi về sau tựa vào lan can bên cạnh, hướng về phía Hạ Phi Vũ nói, "Chúng ta đi. "

Hạ Phi Vũ gật đầu, cô một khắc cũng không nghĩ nán lại, nhưng Tiêu Hinh hiển nhiên sẽ không như vậy bỏ qua cho cô, mắt thấy hai người sắp rời đi, cô gái xoay thân trở lại, bỏ lại một quả bom cỡ lớn, "Là bởi vì tôi mang thai con của anh, muốn biết nguồn gốc không, là Hạ Phi Vũ đổi thuốc tránh thai của tôi. "

Nam Dạ Tước không còn kịp mở miệng nữa, Hạ Phi Vũ cũng đã phản bác ra khỏi miệng, "Cô không nên ngậm máu phun người, tôi lúc nào lại đổi thuốc của cô?"

Tiêu Hinh khóe miệng câu khởi cười rất lạnh, "Hạ Phi Vũ, là tôi tận mắt nhìn thấy, cô còn có thể giả bộ sao? Lúc ấy tôi đã mang thai, cô còn tới đến đổi thuốc của tôi, có lần này liền có lần trước, tôi biết rõ tính tình Tước, tôi lúc nào không uống thuốc? Tôi lúc ấy đã cảm thấy có cái gì không đúng, còn cùng cô tranh chấp, nhưng là cô khuyên tôi, để cho ta đi tìm Tước ngả bài, nói hắn sẽ đối với tôi không giống với nữ nhân khác. Cũng trách tôi ban đầu không có chủ ý, giống như kẻ ngu nghe lời của cô, mới tìm đến Tước Thức..." cô gái nói đến đây mà, trong hốc mắt trong suốt đang lóe lên, cô mân chặt đôi môi đỏ mọng, đem ánh mắt tinh sảo hướng đến gương mặt tuấn tú của Nam Dạ Tước, "Chỉ tiếc, tôi đụng phải họng súng, Hạ Phi Vũ nắm giữ căn cứ chính xác tôi mang thai sau, để cho tôi giấu giếm chuyện cô ta đổi thuốc, nếu không sẽ làm cho tôi thân bại danh liệt..."

"Không, cô đúng là ngậm máu phun người, " Hạ Phi Vũ gấp đến độ hai mắt đỏ bừng, giải thích, "Tước, anh đừng nghe cô ta. "

Nam Dạ Tước nhấp nhẹ ngụm rượu, lát sau liền đem sự kiện cùng Dung Ân mang thai liên hệ, ánh mắt của anh có thâm ý nhìn vào mắt Hạ Phi Vũ, về sau liền rơi vào trên người Tiêu Hinh, "Chuyện cách lâu như vậy, tôi tại sao phải tin cô, có chứng cớ gì?"

Tiêu Hinh bình tĩnh nhìn người đàn ông này, hắn đã từng sủng ái cô, cô muốn cái gì, hắn liền cho cái đó, cô gái khóe mắt xẹt qua khổ sở, "Không có chứng cớ, tôi chỉ là để cho anh biết chuyện này thôi, không làm cho chuyện giống như thế này phát sinh lần nữa ở trên thân người khác, Hạ Phi Vũ, cô không cảm giác mình làm bậy quá sâu sao?"

Hạ Phi Vũ đôi môi run rẩy, hung hăng uống một ngụm rượu, cả tay liền run rẩy.

"Nói sau, tôi cùng Hạ chủ quản cũng có hợp tác qua, " Bùi Lang nắm eo Tiêu Hinh, đem cô hướng ra phía sau, người đàn ông khẽ động khóe miệng, trên mặt Hạ Phi Vũ trắng bệch, êm tai nói, "Còn nhớ rõ lần trước cô cho tôi tin tức không? Cô nói Dung Ân đi cùng Liêu quản lý hợp tác chính là trong tiểu khu kia, cũng để cho tôi đi tới, còn nói, để cho tôi hưởng thụ sung sướng..."

Sắc mặt Nam Dạ Tước chìm xuống hung ác, đáy mắt thâm thúy giống như dòng nước xiết hiện lên, "Chuyện khi nào?"

"Không, Tước, anh chớ tin tưởng lời bọn họ nói, Bùi công tử, tôi đắc tội anh khi nào sao? Khiến cho anh trăm phương ngàn kế đối phó tôi như vậy..."

Bùi Lang biết thế lực Hạ gia, nhưng hắn cũng không để vào trong mắt, "Không phải sao? Ngay lúc đó công nhân hình như là thủ hạ của trưởng phòng Hạ đúng không? Bọn họ rất phối hợp, còn giúp tôi khóa trái cửa..."

Giọng nói, muốn bao nhiêu mập mờ liền có bấy nhiêu...

Nam Dạ Tước nắm chặt cốc rượu, ngón giữa phát ra tiếng ma sát, anh khẽ nheo hai mắt lại, Bùi Lang biết anh đã bị chọc giận, nơi này là nơi công cộng, không thích hợp đánh nhau, "Bất quá, cũng coi như cô ấy là người phụ nữ có bản lĩnh, tình nguyện nhảy lầu cũng không đáp ứng cùng tôi, lúc ấy thật đúng là hiểm, nếu không phải tôi kịp thời bắt được cô ấy... cô ấy thật từ lầu hai trực tiếp nhảy xuống, thế nào, chuyện này cô ấy không có nói cho anh biết sao?"

Hạ Phi Vũ lắc đầu, nước mắt đã tràn ra hốc mắt, cô không nghĩ tới Bùi Lang sẽ đâm cô một nhát, "Bùi công tử, cơm có thể ăn lung tung, nói cũng không thể nói loạn. "

"Anh chỉ cần hỏi một chút những công nhân kia, không phải rõ ràng sao?"

"Anh nói cho tôi biết những thứ này, mục đích là cái gì?" Nam Dạ Tước không có tức giận, cũng là đổi loại thái độ nói chuyện, "Bùi công tử cũng không giống như là cái loại người có mang thiện tâm này".

Bùi Lang nghe vậy, không giận mà cười, "Nguyên nhân à, nói ra cũng rất đơn giản, tôi xem trọng người phụ nữ của anh, từ trước kia đến bây giờ vẫn luôn là vậy, Tước thiếu nếu không thể bảo vệ tốt cô ấy, chi bằng, đem cô ấy nhường lại cho tôi như thế nào?"

Nam Dạ Tước cười lạnh, con ngươi đen láy lạnh băng, Bùi Lang cầm chén rượu cùng anh đứng đối mặt, khí thế không hề thua anh, đầu lưỡi người đàn ông chống đỡ hạ khóe miệng, cười ra tiếng, "Thì ra là Bùi công tử còn có cái sở thích lấy người phụ nữ đã qua tay người khác. "

Bùi Lang gương mặt tuấn tú giương cười, "Phụ nữ cùng rượu giống nhau, càng thuần càng thơm. "

Hai người ngươi một câu ta một câu, hoàn toàn không có nhìn thấy sắc mặt Hạ Phi Vũ đã trắng bệch, Nam Dạ Tước đem chén rượu thả vào trên tay bồi bàn, bước đi ra sân thượng.

"Tước, anh chờ em một chút, hãy nghe em nói..."

Bùi Lang hai mắt hàm chứa thâm ý nhìn bóng lưng hai người, Tiêu Hinh hé ra khuôn mặt tinh xảo khẽ giơ lên, trong con ngươi, ánh sáng đang lóe lên, người đàn ông nhấp rượu, "Cô nói, có thật không?"

"Bùi công tử, anh không chỉ một lần hỏi tôi như thế", Tiêu Hinh đi tới kéo cánh tay hắn, "Chúng ta đi thôi. "

Bên trong đôi mắt người phụ nữ đau thương không lừa được người, Bùi Lang lắc đầu, Hạ Phi Vũ này, làm ra nghiệt còn không ít.

Nam Dạ Tước không còn kịp đợi đến dạ tiệc kết thúc liền đi ra khỏi khách sạn, Hạ Phi Vũ kéo lên làn váy theo sát ở phía sau, nước mắt làm ướt mặt, người đàn ông đi rất nhanh, gió lạnh thổi lên một góc Tây phục của anh, tiếng giầy cao giẫm chói tai, cô chăm chú đuổi theo, "Tước, Tước..." lần này thật không giống với lúc trước, anh đi nhanh như vậy, ngay cả quay đầu nhẫn nại đợi cô cũng không có, Hạ Phi Vũ một tấc cũng không rời nóng lòng bước nhanh hơn, lại không nghĩ trẹo chân, cả người mới ngã xuống đất, đầu gối cũng bị trầy xước.

Dáng vẻ cao lớn rắn rỏi của Nam Dạ Tước càng đi càng xa, cô ta thử mấy lần muốn đứng lên, nhưng vết thương trên đầu gối đau nhói làm cô ta ngã ngồi trở về, Nam Dạ Tước lái xe trở lại trước mặt Hạ Phi Vũ, anh đạp thắng xe, sắc mặt như trước lạnh lùng hướng về phía ngoài cửa sổ xe, "Không ngờ rằng, sau lưng tôi cô lại làm nhiều chuyện mờ ám như vậy".

"Tước, anh đừng nghe bọn họ, em..."

"Tôi không gọi điện thoại chứng thực cái gì, cô nên biết, nếu tôi muốn tra ra... cho dù chuyện này chôn bao sâu cũng sẽ đem nó đào lên, Phi Vũ..." người đàn ông như là báo đi săn con ngươi nhạy cảm liếc hướng về phía cô, Nam Dạ Tước cười lạnh, "Coi như, cánh tay từng là của tôi này nên sớm chém đi rồi, hôm nay cũng không còn gì để dây dưa thêm nữa, cho dù tôi đã từng thiếu nợ cô, nhưng sau này, đừng lại kiếm chuyện với Dung Ân nữa, cô ấy là người cô không thể đụng, biết không?"

Giọng anh bình thản, nhưng ẩn chứa hung ác nham hiểm, Hạ Phi Vũ một chữ cũng sẽ nghe lọt vào không thể không hiểu, "Anh cũng tin phải không?"

"Cũng trách tôi, để cô tự tung tự tác. "

Người đàn ông khởi động xe, Hạ Phi Vũ thấy thế, hai tay khẩn trương kéo cửa xe của anh, "Tước, nếu không phải anh không để em ở bên cạnh, em cũng sẽ không làm những chuyện kia, Tiêu Hinh, Dung Ân, còn có nhiều phụ nữ như vậy, anh đối đãi với em, tại sao không thể giống như đối đãi với bọn họ như vậy?"

"Cho nên, cô đã nghĩ ra cách này để làm cho tôi sớm chán ghét bọn họ?"

"Em không có, thật không có..." Hạ Phi Vũ liều chết không thừa nhận.

Nam Dạ Tước ngón tay gõ vô lăng mấy cái, "Thuốc của Dung Ân, đúng là bị đổi, có thể ra vào Ngự Cảnh Uyển, cũng chỉ có cô".

Hạ Phi Vũ hiểu rõ tính người đàn ông này, hai tay của cô gắt gao cầm cửa xe, "Nhưng là...Dung Ân cô ta cũng không có mang thai mà, hơn nữa cô ta bây giờ còn đang bên cạnh anh, cho nên, cho nên..."

Trong mắt Nam Dạ Tước xuất hiện một ánh nhìn lạnh thấu xương, ban đầu anh để cho Vương Linh che giấu chuyện này, cho nên, Hạ Phi Vũ cũng không biết Dung Ân mang thai, anh thu hồi ánh mắt lại, chợt đạp chân ga.

Xe thể thao kêu gào mấy cái rồi liền cấp bách muốn xông ra, Hạ Phi Vũ tránh né không kịp, hung hăng té trên mặt đất, chật vật không chịu nổi.

Xuyên thấu qua kính chiếu hậu, người đàn ông chẳng qua là lơ đãng ngó lại, anh mở ra mui xe, để cho toàn bộ gió lạnh thôi vào.

Người phụ nữ cúi trên mặt đất khóc dữ dội, Nam Dạ Tước nói ra những lời như vậy, đối với cô mà nói, thật không có gì tàn nhẫn hơn.

Thử nghĩ xem Hạ Phi Vũ yêu anh lâu như vậy, cuối cùng đổi lấy, vẫn là bị hất ra không chút nào thương tiếc, không có gì so sánh với Nam Dạ Tước đối với cô chán ghét tàn khốc hơn.

Lái xe trở lại Ngự Cảnh Uyển, Dung Ân đang ngồi ở trên ban công, trong thư phòng tìm khắp vẫn không có tìm được CD...

Nam Dạ Tước đem xe dừng hẳn, sau đi vào trong nhà, lúc ngẩng đầu nhìn qua ban công, con ngươi anh hơi nheo lại, nhìn về Dung Ân, những bực tức kia dường như cũng dịu đi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info