ZingTruyen.Info

ÁM DỤC

Ám dục - Chương 075 - Phần 1

feelregret82

Chương 75

"Anh là ai? Định làm gì?" Thẩm Mặc vô thức kéo tay Dung Ân mang về phía sau lưng mình, hiển nhiên cũng nhìn thấy trong ánh mắt người đàn ông kia chẳng có cái gì là tốt đẹp cả.

"Khẩn trương như vậy làm cái gì, giống như tôi ăn thịt được các người ấy," Bùi Lang giơ chén rượu ở trong tay lên, "Tôi chỉ xem xem ở đây có gì thú vị không, muốn mời các cô một chén rượu thôi."

Dung Ân nhìn về phía người đàn ông khóe miệng đang khẽ nhếch lên cười, đó đó là một nụ cười gian tà,thần sắc loại này, cô cũng không lạ lẫm, Thẩm Hiên đi đến cầm lấy tay Thẩm Mặc, ý bảo cô không cần sợ hãi, "Ý tốt của ngài chúng tôi xin nhận, nhưng thật ngại quá, mấy cô gái này lại không uống được rượu, tôi thay mặt các cô ấy kính ngài một ly, được không?"

Dường như qua rất lâu mà hắn ta vẫn không thấy có phản ứng gì, rồi bỗng nhiên người đàn ông kia cầm chén rượu hất vào mặt Thẩm Hiên, Thẩm Mặc sợ tới mức thét lên thành tiếng, vội vàng lấy tờ giấy ăn lau đi những giọt rượu vương trên mặt Thẩm Hiên.

Dung Ân biết rõ đêm nay đã chọc tới trời rồi, Thẩm Hiên cùng hai người cộng sự thật rất muốn nhào tới đánh cho hắn ta một phen nhưng đều bị Selune và các cô can ngăn. Người đàn ông đó thật sự mang không ít người, hơn nữa bất luận xét về điểm nào, các cô cũng không thể động chạm tới.

Bùi Lang giơ lên một tay, người phía sau biết ý liền khom lưng đi lên đưa cho hắn một chén rượu khác.

"Bổn công tử mời rượu, còn có người không muốn uống sao?."

Thẩm Mặc cả người đều sợ hãi run rẩy, đem ánh mắt đen láy lướt qua người Thẩm Hiên bên cạnh, ý bảo anh nhịn xuống cơn tức này, cô bước tới trước mặt người đàn ông kia, vươn tay ra.

Chất lỏng màu đỏ có chút nổi bọt đáng nghi, Dung Ân thấy thế, đặt bàn tay mình vào mu bàn tay của Thẩm Mặc, "Chén rượu này, vẫn là nên để chúng tôi kính ngài." Nói xong, liền từ trên bàn rót hai chén rượu, đưa về phía Bùi Lang.

Bởi vì lúc trước trong góc quá đen, người đàn ông cũng không có chú ý tới bản thân người con gái này, giọng nói thật nhẹ nhàng thanh thoát khiến hắn liền không khỏi hiếu kỳ nghiêng đầu nhìn, ánh mắt đặt trên người Dung Ân bỗng phức tạp.

Hai mắt, không khỏi nheo lại, ánh mắt theo đó trượt dọc trên người cô xuống phía dưới.

Dung Ân hôm nay mặc chiếc áo cổ lông cao cổ, bên ngoài khoác một chiếc áo dạ bằng bông dài đến đầu gối, cách ăn mặc rất gọn gàng càng tôn lên dáng người của cô, tuy nhiên trong hộp đêm tối đen này vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô cùng với làn da trắng nõn.

Bùi Lang không phải bên người thiếu đàn bà, nhưng khi vừa nhìn thấy người phụ nữ này liền không kìm chế được, ít càng thêm ít.

Hắn liếc mắt nhìn Dung Ân đưa rượu tới, đôi tay trắng nõn lạ thường nhìn rất đẹp mắt,hắn giơ tay lên, nhưng không phải là tiếp nhận chén rượu, mà là cầm lấy tay của cô dùng sức đem Dung Ân kéo vào lồng ngực mình. Dung Ân do mất đà nên chén rượu trong tay cô đổ trên áo sơ mi của người đàn ông kia, nhuộm đỏ một vùng, cục diện bỗng nhiên rơi vào hỗn loạn, Thẩm Hiên tính tình nhịn không được, xông lên nện một quyền đúng vào mặt Bùi Lang.

"Bùi công tử!" Sau lưng truyền đến tiếng hét.

Dung Ân cũng theo đà đó lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa té ngã, người đàn ông vẫn thái độ ngang ngược đó ôm lấy thắt lưng cô,khóa trụ cô vào lồng ngực mình, ngón trỏ của anh ta nhẹ nhàng đặt tại khóe miệng, ở đó có một chút máu đã rỉ ra. "Mẹ kiếp, đánh cho ta, hôm nay ta muốn chính là tay nó tàn phế!"

Người phía sau ùa lên, mấy thuộc hạ cầm bình rượu đập tan rồi đâm những mảnh vỡ về phía Thẩm Hiên, Selune cùng Trầm Mặc sợ tới mức đứng chôn chân tại chỗ cũ, Dung Ân nhanh chóng giãy dụa ra, lại bị tên đàn ông kia gắt gao khóa trụ tại vòm ngực. Trong hộp đêm bỗng náo loạn vô cùng, cũng không có ai dám đến ngăn cản, Thuộc hạ của Bùi Lang thậm chí phong kín tất cả các cửa ra vào, đêm nay, xem ra là nhất định phải máu chảy thành sông.

"Thả tôi ra!" Dung Ân gắt gao giãy dụa, "Không phải chỉ là uống rượu sao? Tôi uống!"

Bùi Lang duỗi thẳng cánh tay ra, đem mặt của cô ép đối diện với chính mình," Đêm nay tôi muốn cô theo hầu tôi, còn nữa chơi cô xong, sau đó cô còn phải tiếp tục phục vụ các anh em của tôi thật tốt."

Dung Ân trừng mắt lớn nhìn hắn ta, đột nhiên hé miệng, hung hăng cắn vào cổ người đàn ông trước mặt, răng nhọn đâm vào trong thịt, máu lập tức chảy ra, Bùi Lang đau nhức buông tay ra. Nhưng Cô vừa chạy được vài bước,thì Thẩm Hiên ngạo cùng mấy người kia lại bị đánh cho quỳ rạp trên mặt đất không thể động đậy. Người đàn ông đưa mu bàn tay lau vết thương trên cổ mình, không suy nghĩ gì liền đem mu bàn tay lên liếm lấy chỗ máu, ánh mắt càng lộ ra thú tính,"Tính cách thật ương ngạnh, tôi thật sự muốn nếm thử mùi vị này xem thế nào."

" A Hiên, anh có làm sao không, anh đừng làm em sợ!" Thẩm Mặc ngồi xổm trên mặt đất khóc rống, nếu sớm biết sẽ xảy ra những chuyện như vậy, đánh chết cô cũng sẽ không tới những chỗ như này.

Bên cạnh người vây quanh xem náo nhiệt mỗi lúc một đông, cũng không có ai có ý giúp họ, cũng không dám.

Bùi Lang nhàn nhã đi đến phía ghế sô pha ngồi xuống, chân phải vắt lên chân trái, nâng điếu thuốc lên hút.

Hắn chẳng qua cũng mới có 26 tuổi, nhưng ai nhìn bộ dáng của hắn cũng giống như lăn lộn trong giới xã hội đen hàng thế kỷ, từ nhỏ mọi thứ đối với hắn đều thuận lợi, đi đến đâu đều có kẻ hầu người hạ, vừa ý cái gì, mặc kệ người đàn bà đó có muốn hay không, hắn sẽ giành lấy bằng được, thủ đoạn của hắn cho tới bây giờ đều làm người ta không rét mà run.

"Đánh gẫy tay hắn cho ta, một quyền này ta sẽ không so đo." Người đàn ông nói rất nhẹ nhàng, làm người ngoài nhìn vào như chính mình bị ăn hiếp vậy.

"Tôi cầu xin ngài, đừng như vậy!" Thẩm Mặc khóc đến lạc cả tiếng, cô gắt gao ôm lấy Thẩm Hiên, chỗ bị mảnh nhọn rượu đập vào cơ hồ không động đậy được, máu còn đang tuôn ra như suối, đem chiếc áo lông trắng của cô nhuộm đỏ một vùng.

"Cô đau lòng vì hắn ta?, thế thì ai đau lòng thay cho ta đây?" Bùi Lang dùng đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng, chỗ vừa bị thương đau nhói lên một cái, lập tức lửa giận lại bốc lên ngùn ngụt.

"Anh rốt cuộc muốn thế nào?" Dung Ân đem tay vào túi quần sờ sờ tìm vật gì đó, người đàn ông nhìn thấu ý đồ của nàng, liền nhếch miệng lên cười, "Đừng nghĩ sẽ báo án, cho dù cảnh sát đến đây, hai tay của hắn đã phế rồi!"

Dung Ân mới sờ đến điện thoại, liền vô lực buông thõng xuống.

"Chuyện này đúng là chúng tôi không phải, anh muốn tôi uống, tôi sẽ uống, anh có thể thả cho họ đi không?."Thẩm Mặc đôi chân đi không vững tới trước mặt Bùi Lang, còn kéo dài thêm phút giây nào nữa, e rằng Thẩm Hiên không chống đỡ được

Người đàn ông nghe nói xong, liền đem chén rượu đưa ra trước mặt cô, cũng từ trong túi quần móc ra một viên thuốc màu trắng rồi bỏ vào ly rượu, Dung Ân chỉ thấy chén kia rượu toát ra một lượng bọt nhỏ rồi dần dần tan thành hư không, Bùi Lang đem cái chén đưa tới bên miệng Dung Ân," Chỉ cần cô uống, tôi lập tức thả người."

Dung Ân hai con mắt ngước lên nhìn hắn, đáy mắt đầy u tối, "Chỉ cần tôi uống, chúng tôi có thể đi sao?"

Bùi Lang trông thấy trong mắt cô đầy vẻ chờ mong, khóe miệng cười như không, "Uống xong chén rượu này, tôi sẽ thả bọn họ, nhưng là cô, đêm nay phải theo hầu ta, cô phải quyết định nhanh lên, anh ta chống đỡ không nổi nữa kia kìa."

Dung Ân răng cắn chặt vào môi, người đàn ông cười cười," Cô Không uống cũng được thôi, nhưng có điều... hắn ta không thể đi, các cô cùng mấy tên kia cũng không thể đi." Hắn đưa tay chỉ về phía sau Dung Ân cùng Trầm Mặc và Selune.

Máu Thẩm Hiên chảy qua tấm gạch lạt dưới sàn đến chân Dung Ân, Thẩm Mặc ghé sát vào người Thẩm Hiên khóc không thành tiếng, Dung Ân bỗng cảm giác hít thở không thông, cô run rẩy vươn tay, đem cái chén trước mặt Bùi Lang về phía mình. Cuộc sống, dường như khắp nơi đều muốn hại cô, cô càng muốn được bình yên thì xui xẻo càng đến với cô, cô tránh đi tránh lại, tránh né cả Nam Dạ Tước, lại không biết rằng lúc không có anh ta bên mình, đi đến những nơi như này,cô một chút sức lực cũng không có.

"Ân Ân!" Thẩm Mặc thấy cô bưng chén rượu lên, muốn nhào đến, "Không cần phải uống, không cần phải uống!"

Người đàn ông thấy cô cứ nhìn vào chén rượu đỏ như máu, liền cười cách đắc ý cúi xuồng ghé vào tai cô, "Cô hẳn biết ta vừa thả cái gì vào bên trong đúng không?"

Cô nhẹ gật đầu, đáy mắt tràn ra hơi nước.

"Uống đi, có thể làm cô đạt được khoái cảm đó."

Loại đau khổ như thế này, Dung Ân bên Nam Dạ Tước đã từng nếm qua, bị ép hầu hạ anh ta, muốn đứng lên mà không đứng được, tay cô cầm thật chặt chén rượu, chậm rãi ngẩng đầu lên. Bùi Lang ngạo nghễ đưa ánh mắt xuống nhìn cô, nhưng lại không nhìn ra sự đau đớn trong ánh mắt cô mà chỉ nhìn thấy sự thỏa mãn của mình khi ép buộc người khác, Dung Ân dùng sức nắm chặt tay lại, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng của những ly thủy tinh vỡ tạo thành, cô nhìn chằm chằm vào mặt người đàn ông đối diện, thậm chí muốn đem cái chén bóp nát rồi vứt đi, đem những mảnh nhỏ đâm vào ngực của hắn ta!

" Độp, độp, độp!" Trong đám người đang xem góp vui, đột nhiên truyền đến tiếng vỗ tay.

Mọi người tự động mở ra một lối đi, Dung Ân bên cạnh cũng nhìn lại, chỉ thấy Nam Dạ Tước thân hình cao lớn đột ngột xông vào trong tầm mắt,anh ăn mặc một bộ đồ Armani được may thủ công, sáng rực rỡ dưới ánh đèn, người đàn ông đút tay vào túi quần, dùng khí thế cao ngạo mà bước đến. Mái tóc màu rượu đỏ,đôi mắt thâm thúy, mặc dù ai nhìn vào đi chăng nữa cũng đều muốn đắm chìm vào đó, bên tai trái, được đính một viên kim cương sáng chói mắt.

Dung Ân chậm rãi buông tay cánh tay đang cầm ly rượu xuống, nhưng rõ ràng trong hốc mắt cô đã đỏ lên, rõ ràng sau khi nhìn thấy khuôn mặt kia cảm xúc của cô đã không còn kìm lại được.

Nam Dạ Tước, cái người đàn ông này mà cô trăm phương nghìn kế muốn tránh mặt, thật không ngờ mấy lần ngẫu nhiên mà đứng trước mặt cô, đều trong tình cảnh cô thảm bại như thế vậy, nhưng lần nào anh cũng xuất hiện kịp thời để cứu cô.

"Bùi công tử, thật có hứng thú đấy, ở đây có thể đánh người, tôi từ xa cũng có thể nghe thấy tiếng van xin anh tha cho họ."

Bùi Lang thấy là Nam Dạ Tước, liền đứng lên, "Thật không ngờ tước thiếu gia cũng ở đây, cũng chẳng có gì to tát, tôi đang dạy dỗ vài người thôi, ngược lại Tước thiếu gia cũng thật có nhã hứng."

Nam Dạ Tước đôi chân thon dài đi vài bước đến bên người Dung Ân, một cánh tay đặt ở bả vai cô, kéo cô vào lòng, "Không ở nhà hả cô bé ngốc này, em sao lại chạy tới đây làm cái gì?"

Dung Ân ngước nhìn lên, biểu lộ sững sờ nhìn chằm chằm vào Nam Dạ Tước.

"Đây là người phụ nữ tôi để ở nhà chăm sóc, bình thường bị tôi làm hư, rõ ràng dám sau lưng tôi tới những nơi như này, làm cho Bùi công tử chê cười rồi."

Bùi Lang sắc mặt rõ ràng ngẩn ra lúc lâu, "Đây là người phụ nữ của Tước thiếu gia?"

"Lần trước, chẳng phải là Bùi công tử đã gặp qua sao?."

Nghĩ lại, Bùi Lang đáy mắt lại càng phát ra sự hung ác nham hiểm, hắn giật giật khóe miệng, vẻ bề ngoài thì cười nhưng trong đáy lòng lại lạnh băng," Hôm nay, chính cô ta nhào vào lòng tôi, tôi cứ như vậy thả cô ta ra, chẳng phải sẽ bị người đời chế giễu sao?"

Nam Dạ Tước thuận thế đem Dung Ân trong lòng ôm càng chặt hơn, lòng bàn tay nóng bỏng đặt ở eo cô, "Chẳng lẽ người của tôi anh cũng muốn đụng tới?"

"Tước thiếu hôm nay quả thật nói rất đúng ý tôi, tôi còn muốn nếm thử mùi vị trên người cô ta."

Người đàn ông nói xong những lời này, Nam Dạ Tước cả khuôn mặt đều như có mây đen u ám. Dung Ân đứng ở bên cạnh anh ta cũng không dám động đậy, cúi thấp đầu xuống chỉ nghe thấy tiếng trầm thấp của người đàn ông ở trên đỉnh đầu mình. "Ý của Bùi công tử là..., cố tình giành người phụ nữ của tôi?"

"Tước thiếu gia," Bùi Lang đứng cách anh mấy bước ở phía trước, khí thế không vì Nam Dạ Tước mà giảm đi chút nào, "Tôi hình như nghe láng máng rằng, đằng sau lưng Tước thiếu gia cũng chẳng phải có hành động quang minh lỗi lạc gì, mà làm gì thì có lẽ Tước thiếu gia cũng biết, viện kiểm sát bên kia nhất quyết đang nhằm vào anh, nếu như tôi muốn động tay vào, ắt hẳn, anh cũng chẳng có những ngày tháng vui vẻ như thế này nữa đâu".

Đây là người mà Nam Dạ Tước không muốn động vào nhất, hắn tuy nhiên chiếm hai đạo hắc bạch, muốn gì có nấy, nếu như không cẩn thận một chút, chỉ sợ ngay lập tức gặp phải phiền toái.

Dung Ân ngẩng đầu lên, chỉ thấy anh hung hăng trừng mắt liếc mình một cái.

Vì người đàn bà mình chơi chán có đáng không? Nam Dạ Tước đang do dự, sau đó mới mở miệng nói, "Chuyện gì cũng có cách giải quyết của chính nó, Bùi công tử hãy chọn cách vẹn cả đôi đường, người phụ nữ này,tôi nhất quyết không thể giao cho anh được, đây là quy tắc của tôi, trừ khi chính tôi phá bỏ nó."

Lúc này, một thuộc hạ của Bùi Lang đi đến bên hắn ghé sát vào tai hắn nói gì đó, đại khái là nói về hơn thua, Nam Dạ Tước, bọn họ thật đúng là không thể trêu vào. Dù sao thân phận của anh ta nguy hiểm, cũng không thể tùy tiện mà đắc tội được. Đã đi đến nước này, Bùi Lang cơn tức này chưa xả thì chưa thế nuốt xuống được, "Như vậy đi," Hắn nói giọng điệu cũng hạ xuống, "Bình thường tôi đây nhất quyết không bỏ qua, nhưng nể tình huynh đệ, hôm nay hãy để cho tôi được lĩnh giáo tài nghệ của Tước thiếu gia đây, anh cùng thuộc hạ của tôi luyện quyền (nói luyện quyền cho oai nhưng thực chất là đánh nhau, nếu anh có thể thắng được, tôi sẽ gạt đi mặt mũi này mà thả người phụ nữ của anh đi."

Nam Dạ Tước một cánh tay vỗ nhẹ ở dưới eo Dung Ân, một tay khác đem cô đẩy ra xa, "Được."

Dung Ân lảo đảo suýt ngã, nghĩ đến Nam Dạ Tước phải đích thân đánh trả những người kia, trái tim cô như bị ai đó bóp nghẹt, "Anh cẩn thận một chút."

Nam Dạ Tước buông mắt về phái cô, rồi lại nhìn mười mấy người đang tiến về phía anh, đưa anh vây vào trong, những người đứng xem đã thối lui đi rất xa, sợ rằng trận ẩu đả này sẽ liên lụy tới họ. Thẩm Mặc cùng Selune ngồi xổm một bên, đem áo khoác cởi ra khoác lên người Thẩm Hiên, mặt khác lại đi đến chỗ hai cộng sự thật cũng bị thương không ít, họ đều bị đánh đến quỳ rạp trên mặt đất không thể nhúc nhích.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info