chương 1
'Takemichi ,mày cứu được mọi người rồi.Từ giờ mày có thể sống hạnh phúc cùng họ rồi.'
Cậu đã luôn nghĩ như thế nhưng không...không phải thế. Con ả đã xuất hiện. Cướp đi tất cả của cậu . Sao có thể chứ, cậu mới là người cứu họ mà .
Vậy mà ả chỉ vừa xuất hiện đã từng bước từng bước đẩy cậu vào chỗ chết .
Ả nói với họ rằng cậu là một thằng gay, thật không tin được rằng họ tin ả.
Họ xa lánh cậu.Nếu mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó thì tốt rồi.Nhưng làm gì có chuyện ả để câu được yên cơ chứ.
Vào một ngày thời tiết không mấy đẹp.Ả hẹn cậu trên sân thượng của trường học.Cậu dù biết rằng Ả không có ý tốt nhưng vẫn nghe theo mà lên sân thượng.Cánh của mở ra, cậu thấy Ả đứng đấy , trên đầu và mặt toàn thứ chất lỏng màu đỏ như máu.Cậu hoang mang ,liền đẩy tung cánh cửa ra chạy đến chỗ Ả đang đứng .Ả bước lùi lại ,nhoẻn miệng cười ,nói:
"Nhìn giống máu đúng không?"
Lúc này cậu có chút không hiểu ,liền hỏi:
"Ý cô l..."
Chưa nói hết câu thì cậu đã nghe tiếng bước chân dồn dập. Theo quán tính mà quay đầu lại , hoàn toàn không để ý đến trên miệng ả là một nụ cười đắc thắng.
Mikey và mọi người vừa lên đến nơi thì * RẦM * con ả ngã khụy xuống đất. Cậu hoảng hốt quay đầu nhìn lại thì nhận ngay một đấm từ Draken . Cậu loạng choạng ngã xuống đất . Đưa mắt nhìn những con người mà mình đã hết lòng tin tưởng chạy đến đỡ lấy con ả mà lòng ko khỏi chua xót .
" TAKEMICHI mày làm cái quái gì thế hả ? Người của Touman từ khi nào lại đánh con gái thế " Mikey thét
" Tao....tao không có " cậu run giọng trả lời
"Thế sao em ấy lại như thế này hả ? " Chifuyu nói
"Tao thực sự ko có..." Cậu giải thính
Nhưng cậu đang gì vậy trời ? Làm sao bọn họ có thể tin cậu chứ ?
" Các anh, an...anh ấy không làm gì em cả, em không sao mà ,các anh đừng đánh anh ấy .." Ả Milai lên tiếng
Thật là con ả đó....
" Em không cần nói đỡ cho loại người như nó " Mikey lên tiếng
Cậu nghe được câu đó , triệt để thất vọng nhìn con ả . Là cậu nhìn lầm sao.... Không cậu không nhìn lầm , trên miệng con ả là một nụ cười đắc thắng pha chút khinh bỉ nhìn cậu . Nhưng chỉ có cậu để ý còn bọn họ đang nhìn cậu bằng cặp mắt khinh bỉ và đáng sợ .
____________________Bọn chúng bắt cậu lại ,giam trong căn phòng . Ngày ngày đánh đập hành hạ cậu vết thương mới chồng lên vết thương cũ . Đôi mắt cậu vô hồn , trên môi cũng mất đi nụ cười vô tư của ngày nào .cậu thực sự mệt mỏi rồi . Cho đến một ngày , một ngày vào dịp cuối đông ,tiết trời lạnh giá . Cậu đã có cơ hội để thoát khỏi cái nơi ngục tù ấy . Cậu muốn chạy đi , chạy trốn khỏi nơi này . Nhưng chỉ vừa chạy đến cầu thang , cậu đã thấy họ đứng đấy . Cùng Ả , thấy cậu Angry la lên :
" ĐỨNG LẠI AI CHO MÀY RA NGOÀi ?"
Nghe Angry nói thế cả bọn ngước lên , thấy cậu liền đuổi theo . Phần cậu , câu quay lưng chạy lên sân thượng . Cậu thà chết chứ không để bị bắt lại lần nữa . Mở cánh cửa trước mặt ra , đập vào mắt cậu là một khoảng sân rộng tuyết phủ trắng , bầu trời sám đen hệt như ánh mắt cậu lúc này . Cậu lê đôi bàn chân của mình đạp lên tuyết trắng , vì lúc nãy chạy nhanh quá nên những vết thương chưa kịp lành của cậu đã rách ra . Lê đôi chân ấy bước đến bên lan can sắt . Cậu bước đến đâu máu nhuộm đỏ tới đấy . Dựa người vào lan can mà ngả đầu ra sau . Lúc này bọn họ đã đuổi đến nơi , Draken cất giọng nói:
" Không còn đường chạy đâu "
Cậu ngẩng đầu lên nhìn họ , dù có đường đi chăng nữa thì cậu cũng không thể chạy được nữa rồi . Đôi chân cậu đã bị tuyết làm cho lạnh buốt đến nỗi chẳng thể chạy được nữa rồi. Cậu khẽ cười , một làn gió nhẹ thổi qua làm cho mái tóc cậu rung nhẹ theo . Người thiếu niên ấy thật đẹp , sẽ còn đẹp hơn nếu mái tóc màu vàng nắng của cậu không dính máu , mùi máu tanh nồng . Tuyết rơi rồi , cậu nói nhỏ :
" Ha ha ,tôi đã cứu các người , bất chấp dù là có nguy hiểm đi chăng nữa , đã luôn cố gắng hết sức . Giờ đã cứu được rồi , nhưng mà tôi cũng hối hận rồi ..."
Kì lạ không ai nghe thấy cậu nói gì trừ Mikey . Hắn nghe vậy có chút sững người . Bỗng cậu hét lớn :
"Nếu thực sự có kiếp sau , tôi mong mình sẽ không bao giờ gặp lại các người , mà nếu có gặp ,tôi sẽ làm cho các người biết thế nào là đau khổ . HAHAHA " nói rồi cất tiếng cười lớn. Ngả người ra sau mà rơi xuống . Lúc này cậu nhìn lại Mikey , mặt vẫn lạnh tanh như không có gì sảy ra . Anh không đưa tay ra mà cứu lấy cậu như lần mà cậu đã cứu anh , đã thế tay anh còn đang bị Ả ôm chặt nữa chứ . Haha lần này cậu tuyệt vọng thật rồi . Nước mắt khẽ tuôn ra , có lẽ đây sẽ là giọt nước mắt cuối cùng của cuộc đời cậu . Cậu mệt quá rồi mọi thứ nên kết thúc ở đây thôi.*RẦM* thân thể của cậu đập vào nền đất lạnh lẽo , đau quá còn đau hơn cả khi bị đánh nữa . Máu nhuộm đỏ cả một mảng đất lớn ở đó , tuyết vẫn đang rơi . Tuyết đẹp thật đấy , nhưng mà lạnh lẽo quá đi . Cậu nhắm mắt , trút hơi thở cuối cùng . Chỉ vậy thôi cuộc đời cậu đã gánh lấy những đau khổ của người khác ,vậy là đủ rồi kết thúc thôi
Cậu đã luôn nghĩ như thế nhưng không...không phải thế. Con ả đã xuất hiện. Cướp đi tất cả của cậu . Sao có thể chứ, cậu mới là người cứu họ mà .
Vậy mà ả chỉ vừa xuất hiện đã từng bước từng bước đẩy cậu vào chỗ chết .
Ả nói với họ rằng cậu là một thằng gay, thật không tin được rằng họ tin ả.
Họ xa lánh cậu.Nếu mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó thì tốt rồi.Nhưng làm gì có chuyện ả để câu được yên cơ chứ.
Vào một ngày thời tiết không mấy đẹp.Ả hẹn cậu trên sân thượng của trường học.Cậu dù biết rằng Ả không có ý tốt nhưng vẫn nghe theo mà lên sân thượng.Cánh của mở ra, cậu thấy Ả đứng đấy , trên đầu và mặt toàn thứ chất lỏng màu đỏ như máu.Cậu hoang mang ,liền đẩy tung cánh cửa ra chạy đến chỗ Ả đang đứng .Ả bước lùi lại ,nhoẻn miệng cười ,nói:
"Nhìn giống máu đúng không?"
Lúc này cậu có chút không hiểu ,liền hỏi:
"Ý cô l..."
Chưa nói hết câu thì cậu đã nghe tiếng bước chân dồn dập. Theo quán tính mà quay đầu lại , hoàn toàn không để ý đến trên miệng ả là một nụ cười đắc thắng.
Mikey và mọi người vừa lên đến nơi thì * RẦM * con ả ngã khụy xuống đất. Cậu hoảng hốt quay đầu nhìn lại thì nhận ngay một đấm từ Draken . Cậu loạng choạng ngã xuống đất . Đưa mắt nhìn những con người mà mình đã hết lòng tin tưởng chạy đến đỡ lấy con ả mà lòng ko khỏi chua xót .
" TAKEMICHI mày làm cái quái gì thế hả ? Người của Touman từ khi nào lại đánh con gái thế " Mikey thét
" Tao....tao không có " cậu run giọng trả lời
"Thế sao em ấy lại như thế này hả ? " Chifuyu nói
"Tao thực sự ko có..." Cậu giải thính
Nhưng cậu đang gì vậy trời ? Làm sao bọn họ có thể tin cậu chứ ?
" Các anh, an...anh ấy không làm gì em cả, em không sao mà ,các anh đừng đánh anh ấy .." Ả Milai lên tiếng
Thật là con ả đó....
" Em không cần nói đỡ cho loại người như nó " Mikey lên tiếng
Cậu nghe được câu đó , triệt để thất vọng nhìn con ả . Là cậu nhìn lầm sao.... Không cậu không nhìn lầm , trên miệng con ả là một nụ cười đắc thắng pha chút khinh bỉ nhìn cậu . Nhưng chỉ có cậu để ý còn bọn họ đang nhìn cậu bằng cặp mắt khinh bỉ và đáng sợ .
____________________Bọn chúng bắt cậu lại ,giam trong căn phòng . Ngày ngày đánh đập hành hạ cậu vết thương mới chồng lên vết thương cũ . Đôi mắt cậu vô hồn , trên môi cũng mất đi nụ cười vô tư của ngày nào .cậu thực sự mệt mỏi rồi . Cho đến một ngày , một ngày vào dịp cuối đông ,tiết trời lạnh giá . Cậu đã có cơ hội để thoát khỏi cái nơi ngục tù ấy . Cậu muốn chạy đi , chạy trốn khỏi nơi này . Nhưng chỉ vừa chạy đến cầu thang , cậu đã thấy họ đứng đấy . Cùng Ả , thấy cậu Angry la lên :
" ĐỨNG LẠI AI CHO MÀY RA NGOÀi ?"
Nghe Angry nói thế cả bọn ngước lên , thấy cậu liền đuổi theo . Phần cậu , câu quay lưng chạy lên sân thượng . Cậu thà chết chứ không để bị bắt lại lần nữa . Mở cánh cửa trước mặt ra , đập vào mắt cậu là một khoảng sân rộng tuyết phủ trắng , bầu trời sám đen hệt như ánh mắt cậu lúc này . Cậu lê đôi bàn chân của mình đạp lên tuyết trắng , vì lúc nãy chạy nhanh quá nên những vết thương chưa kịp lành của cậu đã rách ra . Lê đôi chân ấy bước đến bên lan can sắt . Cậu bước đến đâu máu nhuộm đỏ tới đấy . Dựa người vào lan can mà ngả đầu ra sau . Lúc này bọn họ đã đuổi đến nơi , Draken cất giọng nói:
" Không còn đường chạy đâu "
Cậu ngẩng đầu lên nhìn họ , dù có đường đi chăng nữa thì cậu cũng không thể chạy được nữa rồi . Đôi chân cậu đã bị tuyết làm cho lạnh buốt đến nỗi chẳng thể chạy được nữa rồi. Cậu khẽ cười , một làn gió nhẹ thổi qua làm cho mái tóc cậu rung nhẹ theo . Người thiếu niên ấy thật đẹp , sẽ còn đẹp hơn nếu mái tóc màu vàng nắng của cậu không dính máu , mùi máu tanh nồng . Tuyết rơi rồi , cậu nói nhỏ :
" Ha ha ,tôi đã cứu các người , bất chấp dù là có nguy hiểm đi chăng nữa , đã luôn cố gắng hết sức . Giờ đã cứu được rồi , nhưng mà tôi cũng hối hận rồi ..."
Kì lạ không ai nghe thấy cậu nói gì trừ Mikey . Hắn nghe vậy có chút sững người . Bỗng cậu hét lớn :
"Nếu thực sự có kiếp sau , tôi mong mình sẽ không bao giờ gặp lại các người , mà nếu có gặp ,tôi sẽ làm cho các người biết thế nào là đau khổ . HAHAHA " nói rồi cất tiếng cười lớn. Ngả người ra sau mà rơi xuống . Lúc này cậu nhìn lại Mikey , mặt vẫn lạnh tanh như không có gì sảy ra . Anh không đưa tay ra mà cứu lấy cậu như lần mà cậu đã cứu anh , đã thế tay anh còn đang bị Ả ôm chặt nữa chứ . Haha lần này cậu tuyệt vọng thật rồi . Nước mắt khẽ tuôn ra , có lẽ đây sẽ là giọt nước mắt cuối cùng của cuộc đời cậu . Cậu mệt quá rồi mọi thứ nên kết thúc ở đây thôi.*RẦM* thân thể của cậu đập vào nền đất lạnh lẽo , đau quá còn đau hơn cả khi bị đánh nữa . Máu nhuộm đỏ cả một mảng đất lớn ở đó , tuyết vẫn đang rơi . Tuyết đẹp thật đấy , nhưng mà lạnh lẽo quá đi . Cậu nhắm mắt , trút hơi thở cuối cùng . Chỉ vậy thôi cuộc đời cậu đã gánh lấy những đau khổ của người khác ,vậy là đủ rồi kết thúc thôi
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info