ZingTruyen.Info

[Allkook] Lục vương gia, vương phi lại chạy rồi (Full)

Chap 14: Xử lý.

mono0903

Ngày hôm sau, nắng nhẹ chiếu vào phòng, Jungkook dụi dụi hai mắt đen láy tỉnh dậy, y phục thì xộc xệch hai bên chưa chỉnh trang. Vươn vai một cái rồi quan sát xung quanh, phòng của Chí Mân, chắc là hắn đem cậu về đây.

Bên ngoài vang lên giọng nói quen thuộc:
- Vương phi, người thức dậy chưa?
Jungkook đáp nhẹ:
- Tiểu Lan, là em sao? Mau, mau vào đây.
Tiểu Lan từ tốn bước vào đến gần cậu. Jungkook vội kéo cô nhóc xuống kiểm tra xem xét từ đầu đến chân. Tiểu Lan lắc đầu cười trừ:
- Vương phi, em không có sao. A Phúc, A Bình đều đứng ở ngoài chờ người.

Jungkook thở phào nhẹ nhõm:
- Được, em mau giúp ta sửa soạn.
- Vâng, vương phi.

Tiểu Lan nhanh chóng lấy nước rửa mặt, thay bộ y phục màu trắng lên cho cậu, nhưng mà sao lại nhiều lớp rườm rà như vậy:
- Tiểu Lan, tìm cho ta trang phục như mọi khi được không? Cái này dày quá, nóng muốn chết.
- Vương phi, không được, Phác vương gia nói phải chuẩn bị cẩn thận để người yết kiến ở sảnh chính vương phủ.

Jungkook thắc mắc:
- Có chuyện gì nghiêm trọng sao?
- Em cũng không biết nữa.
Đầu gật gù nghiêng ngả, dù gì thì Chí Mân sẽ bảo vệ cậu, chắc là không sao.

Cài nốt chiếc trâm phượng trên đầu, Tiểu Lan che miệng cảm thán:
- Vương phi, người thật xinh đẹp.
Jungkook cười ngốc nghếch:
- Thật sao? Nhưng mọi hôm ta không đẹp à.
Tiểu Lan vội xua tay lắc đầu:
- Không có..
Jungkook gõ nhẹ trán cô nhóc:
- Ta đùa thôi, chúng ta mau đến đó.

Jungkook bước ra ngoài cửa đã thấy A Phúc, A Bình trước cửa, mừng rỡ một câu:
- Vương phi.
Cậu mím môi nhẹ:
- A Phúc, A Bình các ngươi không sao chứ?
- Chúng nô tài không sao, đa tạ vương phi quan tâm.

Jungkook gật đầu, Tiểu Lan dìu tay cậu, theo sau lưng là bọn họ di chuyển đến sảnh chính. Dọc đường, Jungkook thuận một câu:
- Tiểu Lan, A Phúc, A Bình, sau khi không thấy ta, Mẫn Doãn Kỳ sai người đến chữa trị vết thương cho các em sao?
- Vâng, vương phi, ngài ấy còn mời thái y tốt nhất trong phủ đến, vết thương của em hồi phục rất nhanh. Hôm qua, Phác vương gia gọi bọn em chuyển đến đây, cũng may là người không sao.

Đáy mắt long lanh chuyển động suy nghĩ: Mẫn Doãn Kỳ giúp cậu, hắn thực sự không đứng về Liên Thi Nhã. Nhưng biết đâu hôm nay gọi cậu đến là để trị tội thì sao.

Nhanh chóng dừng lại trước khu sảnh tráng lệ, xa hoa, gia nhân bên ngoài đông đúc xếp hàng đứng nghiêm chỉnh cúi đầu hành lễ với cậu. Jungkook thoáng kinh ngạc rồi gật nhẹ đầu như miễn lễ.

Chân bước vào cửa lớn đã thấy đám thê thiếp đứng một góc, vẫn là Liên Thi Nhã đứng đầu với thân váy đỏ duyên dáng, trang điểm tỉ mỉ cùng đủ loại họa tiết trâm cài rườm rà. Đám người thấy cậu vào liền che miệng, sáu tên nam nhân mắt cũng sáng lên.

Thường ngày ăn mặc đơn giản nhưng cũng không mất đi khí chất cuốn hút, nay Điền Chính Quốc một thân phục trắng viền ren tinh tế của hoa mai, thắt lưng buộc chặt vào eo thon mềm mại khiến cổ họng bọn hắn có chút khô khan. Ngọc bội màu bích đeo bên cạnh cùng tà áo thướt tha bên ngoài, trên đầu tóc được búi gọn cài trâm phượng thanh nhã.

Khuôn mặt dặm chút phấn mỏng cùng son dưỡng ửng hồng bóng nhẹ vừa vặn tôn lên đường nét xinh đẹp quyến rũ. Nắng nhẹ chiếu vào người khiến cậu càng trở nên nổi bật. Tinh tế mà không phàm tục, đơn điệu thanh khiết nhưng cũng không kém sang trọng. Thật không ngờ Điền Chính Quốc lại tuyệt sắc như vậy, đánh bật vẻ ngoài và dung mạo của tất cả nữ nhân ở đây.

Đáy mắt Liên Thi Nhã lóe lên tia đố kỵ căm phẫn nhưng vội dịu lại hành lễ, mở lời cùng đám nữ nhân:
- Tham kiến vương phi.

Jungkook có chút bỡ ngỡ, lúc cậu tiến vào bị bọn họ nhìn chằm chằm tưởng như cậu mắc tội sắp bị tử hình ấy. Mà thôi khéo khi chốc lát cậu bị thật thì đúng là cái miệng hay nói điềm gỡ.

Đám nữ nhân quỳ lâu vẫn chưa thấy cậu lên tiếng. Tiểu Lan vội huých nhẹ khiến Jungkook bừng tỉnh, cất giọng điềm đạm:
- Miễn lễ.
Nhìn bọn họ từ từ đứng dậy, Jungkook cũng bước vào giữa căn phòng rộng lớn, hai mắt to tròn nhìn sáu tên vương gia uy quyền ngồi trên ghế sang trọng, đánh mắt tìm Phác Chí Mân thấy hắn gật đầu ôn nhu liền mỉm cười ngọt, sau đó quỳ xuống hành lễ:
- Thần thiếp thỉnh an vương gia. Giọng nhẹ nhàng đồng vang lên:
- Vương phi mau đứng dậy.

Jungkook có chút không quen với sự thay đổi đột ngột này, nhanh chóng đứng dậy chỉnh trang. Phác Chí Mân vội cướp lời trước khi Trịnh Hiệu Tích đang định lên tiếng:
- Mang ghế đến cho vương phi đặt cạnh bổn vương.
- Vâng, Phác vương gia.
Hạ nhân đem ghế lớn vào, Jungkook nhìn theo cái vẫy tay của hắn liền mím môi đi tới. Bàn tay to lớn của Phác Chí Mẫn dịu dàng nắm lấy cậu ngồi xuống. Tia ấm áp trong lòng dâng lên, môi mọng mấp máy nhỏ giọng: Đa tạ, Chí Mân.

Năm tên còn lại có chút bực tức, Phác Chí Mân luôn là người đi trước bọn hắn. Lúc bước vào, tất cả bọn hắn đều bị cậu hút hồn, Chính Quốc thật đẹp, cậu như bông hoa mới chớm nở dưới bình minh trong sáng, thanh thoát, ngọt ngào khiến người ta say đắm không thôi. Nhưng cậu chỉ để ý Phác Chí Mân mà cười với hắn, thực sự có chút ghen tị cùng khó chịu.

Liên Thi Nhã nhìn cậu được ngồi cạnh Phác Chí Mân, ý hận càng sâu. Vị trí đó cô ta đã mơ ước bao lâu nay, nhưng cậu lại dễ dàng lấy được. Cô ta bỏ bao công sức khiến cậu bị hiểu lầm, bị ghét bỏ. Những tưởng cậu bị cấm túc trong Thanh Bạch viện hoang vu kia sẽ không thể sống sót, quyền tiếp quản trong phủ cũng đã thuộc về cô ta, cô ta sẽ nhanh trở thành vương phi, thành chính thất cao quý thay vì thiếp thất hèn mọn. Nào ngờ Điền Chính Quốc không biết có bản lĩnh gì quyến rũ lục vương gia khiến bọn họ thay đổi như vậy, thật đáng chết.

Phác Chí Mân bình thản nhấp ngụm trà rồi ôn nhu đưa bánh quế hoa cho cậu. Jungkook lộ ánh cười trong khóe mắt nhận lấy ăn từ tốn. Trái lại, năm tên vương gia còn lại mặt đen lạnh khi nhìn cảnh ân ái mật ngọt này.

Mẫn Doãn Kỳ xoa hai mí mắt giật nhẹ vì ghen tức trong người, kìm chế cảm xúc lãnh đạm cất giọng:
- Hôm nay bổn vương cho tập trung tất cả người trong phủ lại là muốn nói đến chuyện của vương phi.

Jungkook mặt cứng đơ, nhanh vậy sao, luyến tiếc bỏ chiếc bánh đang chuẩn bị ăn đặt xuống, hai tay nắm chặt lấy nhau chờ đợi mình nhận phạt. Phác Chí Mân thấy cậu có chút tái nhợt, bàn tay to lớn che phủ lên như trấn an. Jungkook nhìn đôi mắt kiên định của hắn liền gật nhẹ đầu có chút an tâm.

Cả khu sảnh im lặng không có tiếng thở mạnh, Kim Thái Hanh nhàn nhạt:
- Vương phi đã hết lệnh cấm túc, nhưng mà..
Giọng điệu kéo dài đằng sau không mấy tốt đẹp khiến đám thiếp thất cùng Liên Thi Nhã tưởng bở cậu sẽ bị xử lý, Jungkook thở dài, thôi thì im lặng chấp nhận. Nhưng vế phía sau thốt ra đều khiến ai nấy kinh ngạc:
- Nhưng mà, biệt viện chính đang tu sửa, vì thế phải chịu khó mỗi ngày lần lượt đến phòng của bọn ta hầu hạ cho tròn chức trách.

Jungkook tròn mắt kinh ngạc, cái gì, không phải sẽ bị nhốt vào đâu đó tiếp sao, sao lại phải thay phiên đến chăm sóc bọn họ. Thật ra trong thâm tâm cũng có chút vui vẻ khi được ở bên cạnh bọn họ, nhưng mà, chuyện này ai mới là người bị xử phạt. Cậu cũng mới chỉ chấp nhận được Chí Mân thôi, sao có thể mở lòng tiếp với năm tên còn lại.

Định lên tiếng thì bị Kim Nam Tuấn ngắt lời:
- Liên Thi Nhã, lộng quyền hãm hại vương phi, giáng xuống làm Liên quý nhân, trực tiếp giao lại quyền quản lý vương phủ cho vương phi.

Liên Thi Nhã kinh hãi quỳ xuống, nước mắt thảm thương rơi lã chã:
- Vương gia, thần thiếp bị oan, thần thiếp không có hãm hại vương phi. Thần thiếp là một lòng một dạ với người.

Jungkook cũng bất ngờ không kém: Bọn họ đang trách tội Liên Thi Nhã, còn có giao quyền quản lý vương phủ. Chuyện này, không thể nào, không có khả năng. Vội vàng cất lời:
- Vương, vương gia, có phải có nhầm lẫn gì hay không? Thần thiếp đến chỗ Phác vương gia là được, không cần mất công xây dựng biệt viện chính đâu ạ.

Kim Thạc Trân nhíu mày không vui, bọn hắn không thể để cậu bị tên Phác Chí Mân kia độc chiếm:
- Vương phi là nương tử chính thất của bọn ta, trách nhiệm là phải ở bên cạnh chăm sóc hầu hạ bọn ta, chuyện này không có gì sai hết.
- Nhưng mà ta...
- Ý bọn ta đã quyết, vương phi nên chấp thuận.

Jungkook bĩu môi, bọn hắn lại lấy quyền lực ép cậu, có chút hờn dỗi nhìn Chí Mân bên cạnh. Phác Chí Mân thật ra là không biết chuyện này, hắn tưởng bọn họ bảo vệ Liên Thi Nhã, ai ngờ lại đang tranh thủ cơ hội giành lại cậu.

Xoa thái dương bình tĩnh, được rồi, dù sao thì Thạc Trân nói không sai. Hắn cũng không thường xuyên trong phủ, để cậu bên cạnh bọn họ còn có người này người kia quan tâm, cậu cũng có vẻ an toàn.
- Chính Quốc, ngoan, đều là vì tốt cho ngươi.
Jungkook gật đầu miễn cưỡng:
- Ta biết rồi.

Kim Thạc Trân thấy cậu không phản đối, có chút hài lòng thỏa mãn. Nhìn Liên Thi Nhã cầu xin khóc lóc bên dưới thật rắc rối nhức đầu. Trước đây sao bọn hắn lại không cảm nhận được nhỉ, thấy cô ta bị thương hay khóc lóc trước mặt Chính Quốc liền nghi ngờ cậu là người hãm hại. Có phải chính bọn hắn đã không xem xét kĩ lưỡng, khiến cậu bị oan, bị uất ức sống cực khổ nên giờ cậu mới mất niềm tin vào bọn hắn không? Điền Chính Quốc, bọn ta sẽ không để ngươi hòa ly rời khỏi đây, ngươi mãi mãi là người của bổn vương. Bổn vương sẽ khiến ngươi toàn tâm toàn ý với bọn ta.

Liên Thi Nhã căm phẫn, sao bọn họ lại trừng trị cô ta, không phải lúc nào bọn họ cũng bênh vực cô ta hay sao. Không, cô ta không tin, cô ta không thể mất quyền cai quản, cũng không thể mất luôn địa vị là một trắc phi:
- Vương gia, các ngài đã quên hết tình nghĩa của chúng ta năm xưa rồi sao, có phải Thi Nhã không tốt không, Thi Nhã sẽ sửa đổi.

Mẫn Doãn Kỳ vội ngắt lời:
- Liên Thi Nhã, đừng cố chấp nữa. Chính là nể tình năm xưa mới giữ ngươi lại trong phủ làm quý nhân. Nếu không, động đến vương phi của bổn vương, ngươi còn mạng sống ở đây nói chuyện sao?

Liên Thi Nhã bàng hoàng:
- Không phải chúng ta rất hạnh phúc sao, chỉ vì Điền Chính Quốc xuất hiện ngăn cản, các huynh vì gia thế của cậu ta mới bảo vệ, bênh vực cậu ta đúng không? Ta mới là người trong lòng của các huynh mà.

Cả sảnh chỉ có tiếng khóc lóc sụt sùi của Liên Thi Nhã. Jungkook nghe được lời này cũng có chút nghẹn, là vì thân phận của cậu sao, là cậu phá vỡ tình cảm của uyên ương đẹp đẽ sao. Nước mắt tràn khóe mi, cậu cũng không cố ý, cậu cũng là bất đắc dĩ phải thay Điền Chính Quốc sống bình an, bảo vệ cha của Chính Quốc. Cậu cũng không thể trở về thế giới của mình rồi. Tâm can cậu thực sự rất khó chịu.

Jungkook lau nước mắt đỏ ửng, đứng dậy mở lời:
- Liên Thi Nhã, chuyện này đều là lỗi của ta, ta hiểu được những gì người vừa nói. Cho nên Điền Chính Quốc ta cũng sẽ chịu trách nhiệm, chỉ cần cô thuyết phục bọn họ hòa ly ta, ta sẽ lập tức rời phủ vĩnh viễn không quay lại. Chức vương phi cũng sẽ thuộc về cô, Điền Chính Quốc ta hứa đấy.

Liên Thi Nhã kinh ngạc:
- Có thật không?
Jungkook mở mắt kiên định hướng đến cô ta. Liên Thi Nhã như chớp lấy cơ hội:
- Vương gia, các huynh xem, Điền Chính Quốc tự muốn hòa ly, không phải đây là điều các huynh mong ước sao. Mau, viết giấy, chỉ cần không có cậu ta, chúng ta sẽ trở lại hạnh phúc như xưa.

Jungkook nhói lên như một nhát dao đau đớn cứa mạnh vào trong tim, đến cuối cùng cậu vẫn là nên vứt bỏ đoạn tình cảm này. Nước mắt cố kìm hãm không trào ra, lau sạch rồi lại chảy xuống, khuôn mặt tèm nhem khiến người ta thương xót. Jungkook vội quay đầu đi để không cho ai biết.

Phác Chí Mân bật dậy, chết tiệt, mới giúp cậu nguôi ngoai ý nghĩ rời bỏ bọn họ, chỉ vì một câu của Liên Thi Nhã liền khiến cậu xao động kiên quyết:
- Chính Quốc, không được nói lung tung. Ngươi không phải người ngăn cản phá hoại, người trong lòng ta vốn dĩ không phải Liên Thi Nhã mà là ngươi. Vậy nên, ngươi không được hòa ly ta.

Phác Chí Mân nói lớn rồi nắm chặt tay cậu, hai mắt sắc lạnh trừng Liên Thi Nhã khiến cô ta kinh hãi:
- Liên Thi Nhã, bổn vương có thể nhắm mắt làm ngơ những chuyện cô làm sau lưng hãm hại thiếp thất trong phủ, nhưng chỉ cần ngươi đụng đến một cọng tóc của Chính Quốc, bổn vương sẽ không nhân từ như vậy đâu, nghe rõ chưa?

Liên Thi Nhã sợ hãi nấc cụt:
- Vâng, vương...vương gia.
Trịnh Hiệu Tích bực dọc, Chính Quốc lại muốn tránh né bọn họ, sự xuất hiện của Liên Thi Nhã đúng là càng làm cho mối quan hệ giữa cậu và bọn họ tệ đi:
- Người đâu, mau đưa Liên quý nhân đến Chân Viên các, cấm túc ba tháng.

Liên Thi Nhã sợ hãi thét lớn:
- Không, các huynh không thể đối xử với ta như vậy. Điền Chính Quốc, ngươi mau thực hiện điều ngươi nói. Ngươi nói dóc phải không?

Chính Quốc vội bỏ tay Phác Chí Mân ra nghẹn ngào:
- Không, Liên Thi Nhã, ta không còn cách, bọn họ mới là người quyết định, ta không có quyền hòa ly, ta bị ép buộc.

Liên Thi Nhã đẩy tay hạ nhân ra gào đến khàn giọng:
- Tất cả là tại ngươi, ngươi muốn ta thân bại danh liệt. Ngươi là đồ độc ác, là tiểu tam phá hoại hạnh phúc của người khác.

Jungkook lắc đầu ôm tai:
- Không, ta không phải, ta cũng bị sắp đặt, ta không phải tiểu tam, ta không hại ngươi. Ta xin lỗi..

Phác Chí Mẫn thấy cậu càng lùi về sau, lo sợ ôm chặt cậu kéo vào lòng vỗ về: Chính Quốc, không được nghe lời cô ta, còn không mau bắt người.

Đám hạ nhân sợ hãi lôi Liên Thi Nhã rời đi. Tiếng cô ta vẫn còn vang vọng lại, Jungkook giãy giụa trong lòng Phác Chí Mẫn:
- Không, ta không cố ý. Ta cũng muốn hòa ly, ta bị ép buộc..

Phác Chí Mân thấy tình hình không ổn, dùng tay chặt vào gáy cậu, Jungkook liền thiếp đi không rõ sự việc. Bế cậu hẳn vào lòng rồi tiến ra ngoài cửa, còn không quên cảnh cáo:
- Ta đã nhắc nhở các huynh rồi, kéo Liên Thi Nhã ra thật xa Chính Quốc cho ta.
- Còn nữa, chuyện hôm nay không được truyền ra ngoài biết chưa?

Đám thiếp thất cùng hạ nhân run rẩy lên tiếng:
- Vâng, vương gia.
Mẫn Doãn Kỳ nhíu mày, vốn tưởng có thể thuận lợi giúp cậu lấy lại địa vị trong phủ, sẽ không bị coi thường. Không ngờ đến Liên Thi Nhã lại có thể nói chuyện riêng trước mặt bao nhiêu người, khiến cậu hiểu lầm bọn hắn, khiến cậu lần nữa muốn rời xa bọn hắn. Chết tiệt!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info