Chapter 12
---------------
ĐÊM THỨ HAI.
---------------
Tiếng gió thét lên điên cuồng trên đỉnh núi. Bầy sói lại một lần nữa tập hợp ở hang ổ.
Lycaon ngồi trên một cái ngai bằng đá, đưa ngón tay xoa trước cằm. Pháp Sư đứng ngay cạnh hắn ta, tay vẫn cầm cây trượng đen của ả. Bốn tên Ma Sói thân cận quỳ trước ngai đầy tôn kính. Bầy sói đứng dạt sang hai bên, con nào con đấy đều nghiêm chỉnh.
- Thưa Bệ hạ, - một tên Ma Sói tiến lên trước, - kế hoạch tấn công hôm nay của Ngài thế nào?
Vua sói ra hiệu cho hắn lùi xuống, rồi quay sang hỏi Pháp Sư:
- Thế nào, ngươi đã tìm ra Tiên Tri chưa?
- Thần đã cảm nhận được sự hiện diện của hắn trong đám đông sáng nay. - Pháp Sư trả lời. - Dự kiến trong đêm nay, thần sẽ định vị được hắn.
Lycaon cười lớn.
- Tốt lắm! Nhưng ngươi không cần phải vội đâu. Ta đã chuẩn bị một kế hoạch nữa rồi.
- Xin Bệ hạ cứ ra lệnh! Bất cứ kế hoạch nào, chúng thần cũng sẽ làm theo ạ. - Một tên Ma Sói khác ở dưới hô lớn.
- Xin tuân theo Bệ hạ! - Ba tên còn lại cùng đồng thanh.
Tên vua sói đứng dậy, bắt đầu đi lại quanh cái hang.
- Như các ngươi biết, chúng ta chỉ có thể sống dậy vào ban đêm. Vào ban ngày, chúng ta sẽ trở nên hoàn toàn vô dụng. Chúng ta sẽ chẳng thể điều khiển được các vật chủ hiện tại, mà chỉ có thể nhìn thế giới qua đôi mắt của chúng, và chỉ đôi mắt mà thôi.
- Nhưng thưa Bệ hạ, chúng ta hoàn toàn có thể mạnh lên mà. Chỉ cần ăn thịt những con mồi sống từ bên ngoài bị hút vào trong trò chơi, chúng ta sẽ dần dần điều khiển được bọn chúng! - Tên Ma Sói ở bên dưới nói.
- Ngươi nói không sai. Nhưng những kẻ lần này... Phải nói là, ta đã đánh giá thấp chúng đấy. - Lycaon nói tiếp. - Khả năng của chúng cũng không tồi đâu. Chỉ cần lợi dụng một trong số chúng, ta sẽ có lợi rất nhiều.
- Vậy ý Bệ hạ là...
- Đúng! - Lycaon cười phá lên. - Đến lúc chọn Kẻ Phản Bội rồi. Đi nào, bầy tôi tớ trung thành của ta!
Nói rồi, hắn vươn người dưới ánh trăng, hóa thành người sói đầu đàn, phi xuống nơi dân làng còn đang say ngủ.
Lycaon nhanh chóng chạy tới khu vực những đứa trẻ đang ở lại. Hắn dừng lại trước một ngôi nhà, nơi có một con người đang say ngủ, không hề hay biết điều gì sẽ xảy ra.
Pháp Sư bỗng thì thầm vào tai hắn:
- Thưa Bệ hạ, nếu như ta quyết định biến đổi một người thành Kẻ Phản Bội... không phải là sẽ mất một lượt cắn người trong đên nay sao?
- Ngươi nghi ngờ ta sao? - Lycaon quay lại trừng mắt với Pháp Sư. - Ngươi nên nhớ rằng, dù là Kẻ Phản Bội hay ngươi, ta đều có thể giết các ngươi bất cứ lúc nào đấy. Vả lại, ngươi quên rằng ta còn một lượt săn nữa sao?
Hắn phẩy tay, và một tên người sói đạp tung cánh cửa. Người trong lều bật dậy, chưa kịp phản ứng gì nhiều thì đã bị hai tên người sói khác lôi ra ngoài, ném xuống đất.
Lycaon biến lại thành dạng người, nhìn xuống nhìn kẻ được chọn kia. Hắn lườm hai tên người sói ban nãy:
- Nhẹ nhàng thôi. Hắn là một quân cờ quan trọng của ta đấy.
Cả hai tên cúi đầu tạ lỗi, nhanh chóng lùi về phía sau. Lycaon đưa tay ra trước, có ý kéo người kia đứng lên:
- Xin thứ lỗi cho cách cư xử của hai tên ngu độn kia. Màn chào hỏi của chúng ta có vẻ tồi tệ quá nhỉ? Ta là...
- Lycaon. - Người kia tự đứng dậy. - Rồi, giờ các ngươi định giết ta sao? Kết thúc nhanh gọn đi.
- Ồ không không, ngươi quá quan trọng để chết. - Lycaon nhếc mép. Tay phải của hắn biến thành cái chân sói. Hắn túm cổ người đó đè lên tường nhà, dùng cái vuốt sắc xé toạc áo và khoét một dấu X ngay trên lồng ngực. Người kia thét lên đau đớn. Hắn lại quay sang Pháp Sư ra hiệu. Ả dùng quyền trượng gọi lên một viên ngọc màu xám, cẩn thận đưa cho hắn ta. Lycaon ấn viên ngọc vào giữa ngực con người xấu số, miệng nói:
- Từ bây giờ, ngươi sẽ trở thành con tốt trung thành của ta. Ngươi sẽ không còn cùng phe với bọn dân làng nữa.
- Không! Ta sẽ không phản bội bạn bè ta đâu. - Người đó gằn giọng, ánh mắt cố che đi sự đau đớn.
- Ngươi không thể chống lại viên ngọc đâu. Số mệnh của ngươi đã an bài rồi.
Lycaon thả tay, biến lại thành người. Kẻ Phản Bội rơi xuống đất, ho khù khụ. Chữ X trước ngực hắn biến mất, viên ngọc cũng tan vào trong cơ thể. Hắn bỗng đứng dậy, đôi mắt vàng nhưng nguy hiểm không kém chủ nhân, miệng nói:
- Thưa Bệ hạ, kẻ bề tôi thấp kém này xin thề một lòng trung thành với ngài.
Rồi hắn ta quỳ xuống. Lycaon tỏ vẻ hài lòng, ra hiệu cho hắn đứng dậy, rồi quay lại nói với bầy sói của hắn:
- Các ngươi hãy nhìn kĩ tên này đi. Từ nay, không được làm hại đến hắn, trừ phi ta cho phép. Hắn sẽ là tai mắt của ta trong nội bộ dân làng.
- Tuân lệnh Bệ hạ! - Pháp Sư cùng bốn tên người sói gật đầu.
- Tuyệt. Giờ thì Kẻ Phản Bội, ngươi hãy dẫn chúng ta đến với con mồi tiếp theo nào!
Bầy sói hú lên, lại tiếp tục công cuộc săn người của mình.
Vậy là, trong đêm tối, một mầm mống hiểm họa mới ra đời, ngay giữa một ngôi làng đã từng là chốn thanh bình của biết bao người dân.
END CHAPTER 12.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info