100 bài thơ tình thế giới (1987)
RABINDRANATH TAGORE (ẤN ĐỘ)
KHÔNG ĐỀ
Đôi ta ở bên nhauKhi Mùa Xuân gõ cửa:– Hãy để cho tôi vào!Xuân mang cho lứa đôi.Tiếng thầm của niềm vuiTiếng nhẹ nhàng rung khẽCủa mầm non mới hé.Ta đang mải trầm tưEm bên sa quay sợiMùa Xuân dần đi xaVà đột nhiên biến vộiCùng với những đóa hồngNở muộn trên cành hoaHỡi em yêu bây giờEm không còn đây nữaMùa xuân lại gõ cửa:– Hãy để cho tôi vào!Xuân chỉ còn mang đếnTiếng lá khô xạc xàoTiếng gù vọng chim câu.Ta ngồi bên cửa sổVà một bóng mơ hồNgồi bên ta lặng lẽBuồn se những mộng mơ...Và Mùa Xuân không cònNhững nỗi đau thầm nữaĐể mang đến cho taMùa Xuân mà muôn nhàĐón tưng bừng vào cửa!
Nguyễn Viết Lãm dịch___________________________________
KHÔNG ĐỀ
Em mặc áo mới hôm nay, vì cả người em muốncất lên tiếng hátEm tặng trọn đời em vẫn còn chưa đủ: mỗi sángmai, em lại muốn sáng tạo ra những quàtặng mới, hiền từ sâu thẳm của tình em.Và mặc chiếc áo mới hôm nay, chẳng phải em hiệntrước mặt chàng như một hiến dâng mới mẻ?Cũng như trời chiều, hồn em nhuộm một màu phơiphới bao la, bởi thế cho nên em sẽ thaytấm mạng che người, để cho khi xanh màumơn mởn cỏ non, khi óng ánh như đồnglúa mùa đông trải mượt.Hôm nay, áo em cũng giống như sắc trời muốn động mưa.Áo sẽ khoác cho người em màu sắc của vô biênvà ánh phản chiếu của những ngọn đồibên kia biển lớnNếp áo mang niềm vui của những đóa mây mùahạ dạo bay qua khắp khung trời.
Nguyễn Viết Lãm dịch___________________________________
KHÔNG ĐỀ
Đôi mắt băn khoăn của em buồnĐôi mắt em muốn nhìn vào tâm tưởng của anhNhư trăng kia muốn vào sâu biển cảAnh đã để cuộc đời anh trần trụi dưới mắt emAnh không dấu em một điều gìChính vì thế mà em không biết gì tất cả về anh.Nếu đời anh chỉ là viên ngọc,anh sẽ đập nó ra làm trăm mảnhvà xâu thành một chuỗiquàng vào cổ emNếu đời anh chỉ là một đóa hoatròn trịa dịu dàng và bé bỏnganh sẽ hái nó ra để đặt vào mái tóc em.Nhưng em ơi, đời anh là một trái timNào ai biết chiều sâu và bến bờ của nóEm là nữ hoàng của vương quốc đóẤy thế mà em có biết gì biên giới của nó đâu.Nếu trái tim anh chỉ là một phút giây lạc thúNó sẽ nở ra thành một nụ cười nhẹ nhõmvà em thấy hiểu rất nhanhNếu trái tim anh chỉ là khổ đauNó sẽ tan ra thành lệ trongvà lặng im phản chiếu nỗi niềm u uẩnNhưng em ơi, trái tim anh lại là tình yêu.Nỗi vui sướng, khổ đau của nó là vô biên,Những đòi hỏi và sự giàu sang của nó là trường cửuTrái tim anh cũng ở gần em như là đời em vậyNhưng chẳng bao giờ em biết trọn nó đâu.
Đào Xuân Quý dịch___________________________________
KHÔNG ĐỀ
Tôi nắm tay nàngVà ghì chặt nàng vào lồng ngực của tôi.Tôi muốn sắc đẹp của nàng đầy ắp cánh tay tôiMuốn dùng những chiếc hôn đoạt lấy nụ cười tươi mát của nàngMuốn dùng mắt tôi uống no cái nhìn ảm đạm của nàngNhưng than ôi, bây giờ tất cả ở đâu?Ai có thể cướp được màu xanh trên trời thẳm?Tôi muốn nắm trong tay sắc đẹp của nàngnhưng nó cứ thoát ra,Và trong tay tôi chỉ còn thân thểTôi đã mỏi mệt quay về, thất vọng.Ôi, thân thể làm sao mà chạm đến cái bông hoachỉ tinh thần mới chạm được?
Đào Xuân Quý dịch___________________________________
KHÔNG ĐỀ
Khi trời sắp tối, tôi hỏi nàng!"Tôi đã đến nơi kỳ diệu nào đây?"Nàng chỉ nhìn xuốngVà lúc nàng rời xanước trong vò sóng sánhHàng cây lơ lửng trên bờ sôngvà đất hiện ranhư đã từ lâu thuộc về quá khứ.Mặt nước lặng câmNhững cây tre im lìm tăm tốiTừ dưới đường cỏ vang lêntiếng một chiếc vòng lanh canhchạm vào vò nước.Thôi đừng chèo nữavà hãy buộc thuyền vào chỗ gốc cây nàybởi tôi yêu cái nhìn của mảnh đất này đâySao hôm đã lặn xuống đằng sau vòm uốn của ngôi đềnvà bậc thang bằng cẩm thạch xanh xaođang ám ảnh dòng sông đen tối.Những khách du chậm trễ thở dài,Bởi ánh sáng từ những cửa sổ bị che khuấtđã len vào trong bóng tốiqua những hàng câyvà những bờ bụi bên đường.Lại vẫn tiếng một chiếc vònglanh canhchạm vào vò nướcvà tiếng chân trở về,từ con đường rải đá, vang lên.Đêm sâu dần,những cái tháp trên lâu đài trông như những bóng mavà có tiếng vo ve của phố phường mệt mỏi.Thôi đừng chèo nữa,Hãy buộc thuyền vào một gốc cây.Hãy để tôi tìm sự nghỉ ngơi trên mảnh đất diệu kỳ nàytrên mảnh đất mơ màng nằm dưới vòm sao,nơi bóng tối rùng mìnhvì nghe tiếng lanh canhcủa một chiếc vòng chạm vào vò nước.
Đào Xuân Quý dịch
Đôi ta ở bên nhauKhi Mùa Xuân gõ cửa:– Hãy để cho tôi vào!Xuân mang cho lứa đôi.Tiếng thầm của niềm vuiTiếng nhẹ nhàng rung khẽCủa mầm non mới hé.Ta đang mải trầm tưEm bên sa quay sợiMùa Xuân dần đi xaVà đột nhiên biến vộiCùng với những đóa hồngNở muộn trên cành hoaHỡi em yêu bây giờEm không còn đây nữaMùa xuân lại gõ cửa:– Hãy để cho tôi vào!Xuân chỉ còn mang đếnTiếng lá khô xạc xàoTiếng gù vọng chim câu.Ta ngồi bên cửa sổVà một bóng mơ hồNgồi bên ta lặng lẽBuồn se những mộng mơ...Và Mùa Xuân không cònNhững nỗi đau thầm nữaĐể mang đến cho taMùa Xuân mà muôn nhàĐón tưng bừng vào cửa!
Nguyễn Viết Lãm dịch___________________________________
KHÔNG ĐỀ
Em mặc áo mới hôm nay, vì cả người em muốncất lên tiếng hátEm tặng trọn đời em vẫn còn chưa đủ: mỗi sángmai, em lại muốn sáng tạo ra những quàtặng mới, hiền từ sâu thẳm của tình em.Và mặc chiếc áo mới hôm nay, chẳng phải em hiệntrước mặt chàng như một hiến dâng mới mẻ?Cũng như trời chiều, hồn em nhuộm một màu phơiphới bao la, bởi thế cho nên em sẽ thaytấm mạng che người, để cho khi xanh màumơn mởn cỏ non, khi óng ánh như đồnglúa mùa đông trải mượt.Hôm nay, áo em cũng giống như sắc trời muốn động mưa.Áo sẽ khoác cho người em màu sắc của vô biênvà ánh phản chiếu của những ngọn đồibên kia biển lớnNếp áo mang niềm vui của những đóa mây mùahạ dạo bay qua khắp khung trời.
Nguyễn Viết Lãm dịch___________________________________
KHÔNG ĐỀ
Đôi mắt băn khoăn của em buồnĐôi mắt em muốn nhìn vào tâm tưởng của anhNhư trăng kia muốn vào sâu biển cảAnh đã để cuộc đời anh trần trụi dưới mắt emAnh không dấu em một điều gìChính vì thế mà em không biết gì tất cả về anh.Nếu đời anh chỉ là viên ngọc,anh sẽ đập nó ra làm trăm mảnhvà xâu thành một chuỗiquàng vào cổ emNếu đời anh chỉ là một đóa hoatròn trịa dịu dàng và bé bỏnganh sẽ hái nó ra để đặt vào mái tóc em.Nhưng em ơi, đời anh là một trái timNào ai biết chiều sâu và bến bờ của nóEm là nữ hoàng của vương quốc đóẤy thế mà em có biết gì biên giới của nó đâu.Nếu trái tim anh chỉ là một phút giây lạc thúNó sẽ nở ra thành một nụ cười nhẹ nhõmvà em thấy hiểu rất nhanhNếu trái tim anh chỉ là khổ đauNó sẽ tan ra thành lệ trongvà lặng im phản chiếu nỗi niềm u uẩnNhưng em ơi, trái tim anh lại là tình yêu.Nỗi vui sướng, khổ đau của nó là vô biên,Những đòi hỏi và sự giàu sang của nó là trường cửuTrái tim anh cũng ở gần em như là đời em vậyNhưng chẳng bao giờ em biết trọn nó đâu.
Đào Xuân Quý dịch___________________________________
KHÔNG ĐỀ
Tôi nắm tay nàngVà ghì chặt nàng vào lồng ngực của tôi.Tôi muốn sắc đẹp của nàng đầy ắp cánh tay tôiMuốn dùng những chiếc hôn đoạt lấy nụ cười tươi mát của nàngMuốn dùng mắt tôi uống no cái nhìn ảm đạm của nàngNhưng than ôi, bây giờ tất cả ở đâu?Ai có thể cướp được màu xanh trên trời thẳm?Tôi muốn nắm trong tay sắc đẹp của nàngnhưng nó cứ thoát ra,Và trong tay tôi chỉ còn thân thểTôi đã mỏi mệt quay về, thất vọng.Ôi, thân thể làm sao mà chạm đến cái bông hoachỉ tinh thần mới chạm được?
Đào Xuân Quý dịch___________________________________
KHÔNG ĐỀ
Khi trời sắp tối, tôi hỏi nàng!"Tôi đã đến nơi kỳ diệu nào đây?"Nàng chỉ nhìn xuốngVà lúc nàng rời xanước trong vò sóng sánhHàng cây lơ lửng trên bờ sôngvà đất hiện ranhư đã từ lâu thuộc về quá khứ.Mặt nước lặng câmNhững cây tre im lìm tăm tốiTừ dưới đường cỏ vang lêntiếng một chiếc vòng lanh canhchạm vào vò nước.Thôi đừng chèo nữavà hãy buộc thuyền vào chỗ gốc cây nàybởi tôi yêu cái nhìn của mảnh đất này đâySao hôm đã lặn xuống đằng sau vòm uốn của ngôi đềnvà bậc thang bằng cẩm thạch xanh xaođang ám ảnh dòng sông đen tối.Những khách du chậm trễ thở dài,Bởi ánh sáng từ những cửa sổ bị che khuấtđã len vào trong bóng tốiqua những hàng câyvà những bờ bụi bên đường.Lại vẫn tiếng một chiếc vònglanh canhchạm vào vò nướcvà tiếng chân trở về,từ con đường rải đá, vang lên.Đêm sâu dần,những cái tháp trên lâu đài trông như những bóng mavà có tiếng vo ve của phố phường mệt mỏi.Thôi đừng chèo nữa,Hãy buộc thuyền vào một gốc cây.Hãy để tôi tìm sự nghỉ ngơi trên mảnh đất diệu kỳ nàytrên mảnh đất mơ màng nằm dưới vòm sao,nơi bóng tối rùng mìnhvì nghe tiếng lanh canhcủa một chiếc vòng chạm vào vò nước.
Đào Xuân Quý dịch
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info